Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 227
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:56:51
Lượt xem: 64
“Cho ta?” Xuân Phong nghi hoặc nhìn hắn.
“Ừ, cũng không biết nàng thích gì, nên ta tự làm cái này, hi vọng là nàng thích.” Trần Thanh Thư giơ hộp gấm trong tay ra, ánh mắt mang theo ngượng ngùng và chân thành.
“…” Xuân Phong không nói gì, mở chiếc hộp ra xem thử.
Bên trong là một dây chuyền rất độc đáo, không phải là vàng bạc hay những chất liệu thông thường mà là nanh sói. Chúng được kết lại với nhau bằng một sợi dây màu mực trông rất hoang dã.
“Là nanh sói sao? Huynh mua mấy thứ độc đáo thế này ở đâu vậy?” Xuân Phong có chút kinh hỷ nhìn Trần Thanh Thư. Nàng biết thứ này không thể mua được ở Kinh thành, những khu vực lân cận, nàng cũng có để ý nhưng hoàn toàn không thấy. Cho nên nàng rất tò mò về xuất xứ của chúng. Kiếp trước, lúc còn ở học viện cảnh sát, nàng có được tìm hiểu về trí thông minh của loài sói, nàng rất ngưỡng mộ sự khôn ngoan của chúng và cũng có cảm tình đặc biệt với loài vật này.
Trần Thanh Thư nhìn khuôn mặt vui vẻ của Xuân Phong, trên mặt cũng nở ra một nụ cười toả nắng. Nhìn nụ cười này, Xuân Phong đột nhiên cảm thấy Trần Thanh Thư đã trưởng thành, nam tính hơn rất nhiều, chỉ một nụ cười thôi mà cũng hấp dẫn như thế. Hắn có nước da bánh mật, đường nét khuôn mặt khoẻ khoắn, cương nghị, tất cả hợp lại, tạo ra một loại ý vị nam nhân rất cuốn hút.
Nhìn Trần Thanh Thư rất giống với một vị sư huynh thân thiết ở kiếp trước của Xuân Phong, hắn cũng giống Trần Thanh Thư, mỗi lần đi công tác về sẽ luôn mang mấy thứ nho nhỏ về cho cô. Chúng không phải là những thứ đắt tiền gì, nhưng thứ nào cũng rất độc đáo.
Xuân Phong dường như cảm nhận được hơi ấm từ kiếp trước, vì thế càng ngày càng mở lòng, tự nhiên hơn với Trần Thanh Thư.
Trần Thanh Thư cảm nhận được sự gần gũi của Xuân Phong, yết hầu có chút khô khốc, quay sang bân cạnh ho khan mấy tiếng rồi nói: “Đây là con sói ta giớt được khi trong đợt huấn luyện. Ta nghe người bản địa nói, có thể lấy nanh của nó làm thành dây chuyền, tặng cho người mình quan tâm nhất, để thể hiện tâm ý của mình.”
“Vậy sao, hoá ra là thứ quý giá như vậy, vậy ta không nhận đâu. Huynh cầm về cho dì hoặc Lam Lam đi.” Nói xong, Xuân Phong đẩy chiếc hộp về cho Trần Thanh Thư.
Trong tư tưởng của Xuân Phong, những thứ tự tay làm ra còn quý hơn mấy thứ vàng bạc đá quý nhiều, quan trọng hơn là tâm ý bên trong nó nữa.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Không, không cần đâu, ta chuẩn bị quà cho họ hết rồi. Cái này là ta làm riêng cho nàng, nàng cứ nhận lấy đi. Ta cũng có mấy thứ gửi cho dì, hôm khác ta sẽ tự mình đưa đến.” Trần Thanh Thư nhét lại hộp gấm vào tay Xuân Phong, trong lúc đưa qua đẩy lại, tay hắn vô tình động phải làn da mịn màng của Xuân Phong, hắn lập tức cảm nhận thấy như bị một dòng điện từ chỗ tiếp xúc chạy thẳng vào tim.
Trần Thanh Thư lại đỏ mặt, dù bề ngoài đã thay đổi nhiều, nhưng trong nội tâm, hắn vẫn là một chàng trai nhỏ với trái tim ngây thơ non nớt.
“Nhưng mà. . .” Xuân Phong vẫn có chút do dự.
“Không có nhưng nhị gì cả, nếu nàng còn coi ta là bạn tốt thì hãy nhận lấy đi, đừng phụ tâm ý của ta. Coi như đây là quà cảm tạ mấy lọ thuốc trị thương của nàng đi. Thời gian qua chúng giúp ta không ít lần đâu.” Sau khi điều chỉnh lại suy nghĩ trong lòng, Trần Thanh Thư rốt cuộc cũng nghĩ ra một lý do hợp lý, làm cho Xuân Phong không thể cự tuyệt được.
“Vậy được, ta nhận.” Xuân Phong mỉm cười gật đầu, nhét hộp gấm vào trong ngực, sau đó quay lại hỏi hắn: “Lần này quay về rồi, huynh còn phải trở lại quân doanh không?”
“Ừ, cũng chưa biết được, vậy nàng thấy ta nên đi hay nên ở lại?” Trần Thanh Thư gật đầu xong, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Xuân Phong.
“Ta á? Ta thấy thế nào cũng được. Nếu ở lại, huynh có thể ở lại bên dì. Khoảng thời gian huynh đi, dì lo lắng và nhớ huynh nhiều lắm đó. Nhưng nếu huynh đi, có thể tiếp tục rèn luyện thân thể, cũng là cơ hội tốt để phát triển bản thân về cả năng lực và thể chất.” Xuân Phong liếc nhìn Trần Thanh Thư, sau đó đi lên phía trước hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-227.html.]
Trần Thanh Thư nhìn bóng lưng xinh đẹp của nàng, trong lòng nhộn nhạo, như được gió xuân ấm áp mơn trớn.
“Mẹ nhớ ta như vậy, nàng thì sao?” Trần Thanh Thư rất muốn hỏi Xuân Phong câu này, mấy lần đã định mở miệng ra hỏi, nhưng lại nuốt trở lại. Không phải hắn không dám, chỉ là hắn sợ cô hoảng sợ.
“Ừ, ta sẽ ở lại, để được ở bên những người ta yêu thương.” Trần Thanh Thư đi ở phía sau, nhìn bóng dáng Xuân Phong gần ngay trước mặt mà nói. Nếu Xuân Phong quay người lại, hẳn nàng sẽ thấy được ánh mắt thâm tình của hắn.
“ừ, vậy cũng tốt, không có gì quan trọng hơn những người mà mình quan tâm.” Xuân Phong liên tưởng đến gia đình mình, nàng cũng chỉ cần họ vui vẻ là được rồi.
“Đúng vậy, chỉ cần người bên cạnh vui vẻ là được rồi.” Trần Thanh Thư nói, thanh âm ôn nhu, dịu dàng.
“Được rồi, Trần đại ca, chỉ cần tiễn ta đến đây thôi, huynh về nói chuyện thêm với dì đi, ta tự về được rồi. Mấy hôm nữa ta lại qua thăm Lam Lam sau.” Xuân Phong dừng bước, quay người nói với Trần Thanh Thư.
“Ừ, vậy nàng về cẩn thận nhé, hôm khác ta đến thăm nàng và dì.” Trần Thanh Thư nghe Xuân Phong nói mấy hôm nữa lại đến, kích động không thôi.
Xuân Phong lên xe ngựa, vẫy tay với Trần Thanh Thư rồi rời đi.
Trần Thanh Thư vẫn đứng đó, nhìn theo hướng Xuân Phong rời đi, đến khi chiếc xe ngựa đi khuất mới xoay người rời đi.
Hết thảy một màn này đều rơi vào một ánh mắt trong bóng tối, đôi mắt tràn ngập ghen tị và lửa giận.
...
“Mẹ, con báo với mẹ một tin vui.” Xuân Phong ngồi vào bàn trong chòi nghỉ mát, tự rót cho mình một chén trà, rồi nói.
“Tin gì?” mẹ Xuân Phong mỉm cười, đặt tấm thêu trong tay xuống, nhìn Xuân Phong.
“Dì Vân Chi đã về Kinh thành rồi , hai người đã lâu không gặp, chắc mấy hôm nữa dì sẽ đến thăm mẹ đó.” Xuân Phong đặt chiếc chén xuống, nói với mẹ.
“Thật sao? Sao tự dưng họ lại về kinh vậy?” Bây giờ là tháng 6, khoảng thời gian nóng nhất trong năm, chạy đi chạy lại cực kỳ vất vả.
“Gần đây Lam Lam bị ốm mà, với cả Trần đại ca cũng mới trở về.” Xuân Phong cầm tấm thêu trên bàn lên, lãnh đạm nói.
“Thì ra là vậy, Thanh Thư cuối cùng cũng về, Vân Chi không cần ngày nào cũng lo lắng nữa.,” mẹ Xuân Phong mỉm cười gật đầu.
Bà lại đột ngột đổi chủ đề: “chuyện Phiêu Hương Cư, con định làm thế nào? Đã lâu vậy rồi cũng chưa thấy con có động tĩnh gì. Giá thuê ở đây cũng không phải là rẻ.”
Xuân Phong trở về đến giờ cũng đã hơn 10 ngày, cũng không thấy nàng có chuẩn bị gì cho việc khai trương lại, mẹ Xuân Phong thật sự có chút đau lòng tiền thuê mặt bằng.