Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 226

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:56:37
Lượt xem: 64

Trần Lam Lam lần này thật sự quyết tâm hủy bỏ hôn ước, nếu không với tính tình thích bay nhảy thường ngày của nàng, sao nàng có thể nhốt mình trong nhà lâu như vậy.

Xuân Phong thấy Lam Lam không biết chuyện, cũng chỉ đơn giản nói cho Lam Lam nghe tóm tắt nguyên nhân kết quả sự việc. Lam Lam vừa nghe vừa nghiến răng nghiến lợi, tức giận đập bàn, như kiểu nàng mới là người trong cuộc.

“Không ngờ kết cục của Lý Linh Linh lại bi thảm như vậy. Tuy thanh danh nàng không tốt, thái độ cũng làm cho người ta có chút khó chịu, chán ghét, nhưng bị chính thân nhân của mình hại chớt cũng thật là đáng thương. Phương thị và Lý Như Sương kia cũng quá là ngoan độc rồi, hại chớt nàng ta, còn muốn vu oan giá hoạ cho muội, quả thực là đê tiện, mất đầu cũng không oan.” Nghe Xuân Phong kể chuyện, Lam Lam không ngừng bất bình thay cho Xuân Phong.

“Vậy tiếp theo muội định thế nào, cứ đóng cửa Phiêu Hương Cư thế sao? Tiếc vậy, đều là tâm  huyết của muội mà.” Trần Lam Lam thở dài.

“Không sao, mấy hôm nữa Phiêu Hương Cư sẽ mở cửa lại thôi, đừng lo.” Xuân Phong vỗ vỗ bả vai Trần Lam Lam.

“Ừ, vậy lúc đó ta lại đến ủng hộ muội.” Lam Lam ngẩng đầu cười nói. Mặc dù luôn mặt nàng đầy những vết đỏ lấm tấm, nhưng Xuân Phong vẫn thấy khuôn mặt này thật rạng rỡ xinh đẹp. Đây chính là vẻ đẹp của chân thành và thiện lương không chút tì vết.

“Được.” Xuân Phong mỉm cười đáp.

“À, đúng rồi, hôm nay ta lại có chuyện vui.” Trần Lam Lam đột nhiên vỗ trán nói.

“Có chuyện gì vậy?” Xuân Phong tò mò hỏi.

“Đại ca của ta hôm nay sẽ trở về, cha mẹ ta cũng sẽ đến đây, chúng ta hôm nay có thể đoàn tụ rồi.” Lam Lam vui vẻ bò ra khỏi giường, bắt đầu thay quần áo. Nhưng nàng quên mất, bộ dáng hiện tại của nàng, thay đồ hay không thay cũng không quan trọng lắm.

Cuối cùng, Xuân Phong phải chọn cho nàng một chiếc khăn lụa che đi vết ban đỏ trên mặt, mới coi như tạm ổn.

“Xuân Phong, hôm nay ở lại ăn cơm đi, cũng lâu rồi muội không gặp đại ca ta.” Trần Lam Lam lôi kéo Xuân Phong.

“Ừ, cũng lâu rồi không gặp Trần đại ca.” Xuân Phong gật đầu đáp ứng.

Trần Lam Lam thấy vậy, âm thầm nắm chặt tay, trong lòng thầm yeah một tiếng.

“Đại ca à, muội muội đã vì huynh mà tạo cơ hội, ghi bàn hay không phải dựa vào huynh rồi.”

Xuân Phong hoàn toàn không biết tâm tư của Lam Lam, chỉ nghĩ là bạn tốt lâu ngày không gặp, như vậy cũng là bình thường.

Quả nhiên, vừa quá buổi trưa, Trần Thanh Thư cưỡi một con tuấn mã, vẻ mặt phong trần mệt mỏi trở về. Chỉ sau khoảng 15 phút, vợ chồng Trần phu nhân cũng đúng hẹn trở lại. Mọi người vừa kịp đoàn tụ, ăn bữa cơm trưa. Trần gia có mấy người không về ăn cơm trưa, thế là vừa vặn bữa cơm này coi như Xuân Phong ăn cơm cùng gia đình Trần Lam Lam.

Đến giờ cơm, Trần Thanh Thư mới phát hiện Xuân Phong đang ở trong phủ. Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, thiên ngôn vạn ngữ mà hắn đã luyện tập không biết bao nhiêu lần đều biến đâu hết. Tất cả chỉ còn lại nỗi nhớ cuồn cuộn trong lòng, một khắc kia, hắn thật sự muốn nhào đến, ôm nàng thật chặt, nói với nàng là hắn đã trở lại.

Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn chỉ có thể nhịn xúc động trong lòng xuống, rõ ràng chỉ mới qua nửa năm, mà hắn lại thấy như đã xa cách cả nửa thế kỷ.

Mới trở về đã được gặp người mình mong nhớ bao lâu, cảm giác này thật kỳ diệu, giống như một kẻ du hành mong ngóng trở về nhà, vì hắn biết ở nhà có người vẫn một mực chờ hắn vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-226.html.]

Lam Lam thấy đại ca nhìn Xuân Phong với ánh mắt si tình, trong lòng liền biết quyết định của mình là đúng đắn.

“Thư nhi, đến đây ta xem, Thư nhi của ta, sao lại gầy như vậy, đen như vậy chứ, nhưng cũng rắn chắc lên không ít.” Trần phu nhân kéo Trần Thanh Thư qua, tỉ mỉ quan sát, mắt đầy lệ.

“Ừ, con trai chúng ta càng có thêm dáng vẻ nam tử hán rồi.” Trần lão gia cũng vui mừng gật gật đầu.

Nghe vậy, Xuân Phong cũng nhìn về phía Trần Thanh Thư, đánh giá. Quả nhiên, nửa năm không gặp, hắn vừa gầy vừa đen đi không ít. Sự rèn luyện trong quân doanh đã  làm hắn mất đi chút ngây ngô trước kia, nhưng lại cho hắn vẻ nam tính, thành thục, trầm ổn. Cảm giác như tiểu thịt tươi biến thành nam thần mị lực vậy. Bây giờ gọi hắn một tiếng đại ca cũng coi như là phù hợp.

“Ta cũng thấy đại ca thay đổi nhiều quá, nam tính hơn nhiều đúng không Xuân Phong?” Trần Lam Lam dùng cùi chỏ chọc chọc Xuân Phong.

“Ừ.” Xuân Phong mỉm cười gật đầu, lúc này nàng có chút hối hận khi đã đồng ý ở lại ăn cơm. Cả nhà ăn bữa cơm đoàn tụ, nàng ngồi đây có chút không thích hợp.

Nghe Xuân Phong trả lời, trong lòng Trần Thanh Thư không hiểu sao lại dâng lên một loại tự hào, cảm giác còn hạnh phúc hơn cả lúc hắn lập được công đầu trong quân doanh.

“Được rồi, đừng nói nữa, ăn nhanh đi. Thư nhi, ăn nhiều chút, con gầy quá rồi.” Trần phu nhân đau lòng gắp đồ ăn cho Trần Thanh Thư.

Trần Lam Lam nhăn mũi: “Mẹ, người bất công quá, đại ca về rồi thì không thèm quan tâm con nữa, con còn đang bệnh đây này.” nàng dùng đũa chọc chọc vào trong bát cơm.

“Đây, muội muội yêu dấu, ăn đi.” Trần Thanh Thư biết muội muội đang cố ý nên gắp một miếng thịt lợn quay cho nàng.

“Đấy, thế còn được, vẫn là đại ca thương ta nhất.” Trần Lam Lam nhìn thịt trong bát, bật cười nói.

Trần Thanh Thư lại cười cười lắc đầu, gắp một miếng khác cho Xuân Phong.

“Nàng cũng ăn nhiều chút đi.” Giọng nói Trần Thanh Thư không tránh khỏi có chút ôn nhu, ánh mắt cũng ngập tràn dịu dàng.

“Vâng.” Xuân Phong lúng túng gật đầu rồi tập trung ăn cơm.

Trần phu nhân và Trần lão gia nhìn nhau, nhìn hành động của con trai, liền kín đáo mỉm cười. Con trai của họ đã nghĩ thông rồi, không cần họ lo lắng chuyện hôn sự nữa.

“Cha, mẹ, hai người cũng ăn nhiều chút đi.” Trần Thanh Thư không phát hiện ra động tĩnh của hai người, lại gắp đồ ăn cho họ.

Hai người tiếp nhận đồ ăn con trai gắp, cả nhà vui vẻ cùng nhau ăn cơm. Tất nhiên là ngoại trừ Xuân Phong vẫn đang không được tự nhiên.

Sau bữa cơm, Xuân Phong liền cáo từ, hẹn ngày khác lại đến thăm Lam Lam. Trần Thanh Thư kiên trì muốn tiễn nàng, nàng thấy không cần thiết, nhưng Trần phu nhân nhất định để Trần Thanh Thư đi, nàng cũng không thể cự tuyệt.

Cứ như vậy, Trần Thanh Thư cùng Xuân Phong ra khỏi Trần phủ. Do vừa ăn cơm xong, ngồi xe có chút không thoải mái, nên hai người cùng nhau đi dọc theo ngã tư một đoạn.

Trần Thanh Thư yên lặng đi theo Xuân Phong, móc trong n.g.ự.c ra một chiếc hộp gấm tinh xảo đưa cho nàng.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Xuân Phong, ta có thứ này muốn tặng nàng.”

Loading...