Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 225

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:56:22
Lượt xem: 87

Ngay khi bà cụ mở mắt ra, Xuân Phong liền hành lễ với bà, rồi lệnh cho Thuỷ Trúc mang lễ vật đã chuẩn bị trước lên.

“Mẫu thân và tổ mẫu con vất vả rồi, về nhà thay ta cảm ơn họ nhé.” Lão phu nhân mở mắt ra, ôn hoà nói với Xuân Phong, rồi sai nha hoàn bên cạnh đi pha trà.

“Đến ngồi đi.” Lão phu nhân chỉ về chiếc ghế bên cạnh, nói với Xuân Phong.

“Đa tạ phu nhân.” Xuân Phong lễ phép nói với bà.

“Ta vẫn nghe Lam Lam nhắc đến con, khen con thông minh lanh lợi, hôm nay gặp được quả thật là như vậy. Quả nhiên là một tiểu nha đầu lanh lợi xinh đẹp. Việc mấy hôm trước ta cũng hay tin, nhưng lớn tuổi rồi, Lam Lam cũng đang bệnh, không thể qua thăm các ngươi, thật không phải đạo.” lão phu nhân cười nói, nhìn Xuân Phong vài vòng, đánh giá.

“Đa tạ lão nhu nhân ngài lo lắng, hiện tại mọi việc đều đã ổn, Xuân Phong cũng bình yên vô sự, đều là chuyện đã qua.” Xuân Phong mỉm cười đáp lại, không hề khó chịu trước cái nhìn đánh giá của bà cụ.

“Ừ, đều đã qua rồi. Bà con dạo này thế nào? Nghe nói bệnh cũ nhiều năm của bà ấy đã khỏi rồi, có đúng không?” Trần lão phu nhân gật gật đầu, hỏi thăm lão phu nhân nhà Xuân Phong. Hai người là bạn cùng trang lứa, tuy quan hệ cũng không tính là thân thiết, nhưng tới tầm tuổi này, bạn bè còn tại thế cũng không nhiều, nên không khỏi có chút tình cảm cố nhân.

“Thân thể bà con đã tốt lên nhiều, lão phu nhân nếu rảnh có thể qua tìm bà nói chuyện.” Xuân Phong cười mời Trần lão phu nhân.

“Haizz, nhúm xương già này của ta, không biết còn đi được hay không đây.” Bà cụ thở dài một tiếng.  “Lão phu nhân, ngài nhất định hưởng thọ trăm tuổi, thân thể kiện khang.” Xuân Phong cười ngọt ngào.

“Haha, nha đầu này cái miệng thật là ngọt. Không trách lại được Hoàng thượng đích thân khen thưởng. Phiêu Hương Cư của con cũng khá nổi tiếng, quả nhiên là đứa trẻ giỏi giang.” Chuyện Hoàng thượng ban lễ vật cho Xuân Phong mọi người đều biết, là hành động thể hiện lòng nhận hậu và rộng lượng của Hoàng đế, nhằm trấn an thần tử, cũng là một lần nữa chứng minh cho sự trong sạch của Xuân Phong và Phiêu Hương Cư. Có Hoàng thượng chấp thuận, sẽ không ai dám bàn tán gì nữa.

“Lão phu nhân quá khen, Xuân Phong chỉ là một tiểu nha đầu xuất thân dân dã, may mắn được mọi người yêu thương nên mới có chút thành tựu thôi ạ.” Nghe Trần lão phu nhân khen ngợi, Xuân Phong chỉ nhẹ nhàng, khiêm tốn đáp lại.

“Chính bởi vậy nên người như con mới hiếm có khó tìm, sau này nhà nào có thể lấy được nữ tử tốt như con đúng là có phúc.” Sự khiêm tốn của Xuân Phong làm cho lão phu nhân thập phần hài lòng, không giống những vị tiểu thư sinh ra trong những gia đình giàu có thường sẽ kiêu căng, không biết trời cao đất dày.

“Lão phu nhân trêu đùa rồi ạ.” Xuân Phong tỏ vẻ ngượng ngùng nhìn bà.

“Được rồi, đừng mở miệng ra là lão phu nhân nữa, theo Lam Lam, gọi ta một tiếng bà đi.” Lão phu nhân cười vui vẻ, vẫy vẫy tay với Xuân Phong.

“Vâng ạ, thưa bà.” Xuân Phong chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, đi đến bên cạnh bà cụ, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu.

“Ừ, được rồi. Con và Lam Lam thân thiết như vậy, sau này có gì thì giúp đỡ, hỗ trợ nhau nhé.” Bà cụ nắm tay Xuân Phong, trong mắt hiện lên một tia sáng khôn khéo.

“Vâng ạ, Lam Lam là tỷ muội tốt của con, tất nhiên sẽ giúp đỡ nhau. Bà cứ yên tâm, sợ là sau này còn phải nhờ Lam Lam giúp đỡ nhiều.” Xuân Phong vẫn tỏ ra bộ dáng đáng yêu, chỉ là trong mắt có thêm một chút tinh vi mà người khác khó phát hiện ra.

“Ừ, nhanh nhanh đi thăm Lam Lam đi, lâu không gặp, nàng nhắc con suốt đấy.” bà lão mỉm cười xua tay nói.

“Vậy con xin cáo từ truóc.” Xuân Phong đứng dậy, hành lễ với lão phu nhân. Khi sắp ra đến cửa, Xuân Phong đột nhiên quay lại nói với bà: “Nếu bà đau đầu thì có thể dùng lược bí chải đầu, hiệu quả sẽ tốt hơn đấy ạ.” Nói xong, nàng đi ra khỏi đại sảnh, theo nha hoàn Trần phủ đến viện của Lam Lam.

“Lão phu nhân thoạt nhìn là người ôn hoà, đâu giống một bà cụ hồ đồ, sao lại gấp gáp muốn gả Lam Lam đi vậy nhỉ?” Xuân Phong trong lòng nghi hoặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-225.html.]

 

“Ngũ tiểu thư, có khách đến thăm.” Nha hoàn đứng ngoài tấm bình phong, cung kính nói.

“Khách? Sao lại có khách? Nếu là người không quan trọng thì không gặp.” Trần Lam Lam tâm trạng không tốt, nói vọng ra.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Ngay cả ta cũng không gặp sao?” Xuân Phong đột nhiên đi vào, cười nói.

“Xuân Phong, sao muội lại đến đây?” Trần Lam Lam vừa nghe giọng Xuân Phong, cao hứng ngồi dậy.

“Mau, mau vào đi, các ngươi đi phà trà mời khách, nhân tiện vào bếp lấy chút điểm tâm đi. Nhớ là lấy loại ngon nhất nhé.” Trần Lam Lam không đợi Xuân Phong trả lời, đã phân phó hạ nhân.

“Vâng, tiểu thư.” Bọn nha hoàn lần lượt rời khỏi phòng.

Đây là lần đầu tiên Xuân Phong đến phòng của Lam Lam ở Kinh thành, phát hiện bố trí trong phòng cũng không khác mấy căn phòng ở Vân huyện. Xem ra Lam Lam ở trong phủ cũng khá được cưng chiều, sao lại vội vàng muốn đẩy nàng đi? Xuân Phong nghĩ mãi không ra.

Lúc này, nha hoàn đã đi chuẩn bị hết, Thuỷ Trúc cũng bị Xuân Phong cho chờ bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại Xuân Phong và Lam Lam. Xuân Phong vén rèm lên, ngồi trên giường.

“Mọi chuyện thế nào rồi? Nhà bên kia đã từ hôn chưa?” Xuân Phong kéo kéo tay Lam Lam, nhìn vào những chấm đỏ dày đặc trên mặt nàng.

“Vẫn chưa thấy gì, đã nửa tháng trôi qua rồi, làm sao bây giờ? Xuân Phong, làm sao bây giờ?” nói đến đây, Lam Lam liền sốt ruột.

“Vậy chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm, nhưng lần này sợ là tỷ phải chịu khổ một chút rồi.” Xuân Phong cười hì hì với Lam Lam.

“Sao lại thế?” Lam Lam khó hiểu.

“Ta mới nghiên cứu ra một loại thuốc mới, lợi hại hơn cả thứ ta đưa cho tỷ trước đây. Tất nhiên vẫn là không có hại cho thân thể, nhưng sẽ làm cho tỷ trông giống như tỷ đổ bệnh không chữa được, hơn nữa còn sốt cao không giảm. Vậy nên tỷ phải chịu khổ một chút, như vậy đối phương mới có thể sớm ngày buông tay.” Xuân Phong giải thích ngắn gọn với Lam Lam.

“Được, vì hạnh phúc của bản thân, ta sẽ liều mạng chiến đấu.” Trần Lam Lam nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy chiếc bình trong tay Xuân Phong và giấu đi.

 

Nha hoàn rất nhanh đã trở lại, mang theo không ít trà bánh.

“Sao mấy hôm trước muội không đến thăm ta, Phiêu Hương Cư dạo này thế nào, chắc là tốt lắm hả?” Lam Lam cầm bánh lên, cắn một miếng.

“Mấy hôm trước Phiêu Hương Cư gặp một số chuyện, dạo gần đây vẫn đóng cửa.” Xuân Phong cầm chén trà lên, thản nhiên nói về những chuyện mới qua.

“Đóng cửa? Tại sao sại đóng cửa, không phải trước đó vẫn làm ăn tốt lắm hay sao?” Trần Lam Lam nghi hoặc hỏi. Nàng được đại phu dặn tránh gió nên lão phu nhân không cho nàng ra ngoài, vì vậy nàng không biết chuyện Xuân Phong mới bị hãm hại. Cũng vì thế, nàng cũng không biết để hỏi thăm tin tức gì, chỉ cả ngày buồn bã trong căn phòng nhỏ này, không biết mấy sóng gió gần đây của Xuân Phong.

Loading...