Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 223
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:55:51
Lượt xem: 92
Nhưng mỗi khi Hoàng thượng tỏ vẻ tán thưởng hoặc hài lòng với Xuân Phong, khoé môi hắn không khỏi nhệch lên một chút.
“Được rồi, vậy ngươi trở về nghiên cứu thuốc giải cho Dịch Lạc Hương đi, nếu tìm ra, ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh.” Hoàng thượng nghe thấy Xuân Phong nói, như tìm thấy một tia hi vọng, lập tức ra lệnh cho Xuân Phong tiếp tục nghiên cứu thuốc giải.
“Phụ hoàng, thuốc giải của Dịch Lạc Hương thất truyền đã lâu, chỉ sợ nhất thời không tìm ra được.” chưa đợi Xuân Phong trả lời, Bách Lý Mặc Thần đột nhiên nói.
"Ừ, cũng có lý, nhưng hiện tại ngươi đã có ý tưởng, cứ thử xem sao!"
Bị chính Nhi tử tạt một gáo nước lạnh, nhiệt tình của hoàng thượng rõ ràng đã giảm đi một phần, nhẹ nhàng nói.
Xuân Phong thấy cặp cha con này nói chuyện, càng chắc chắn là đằng sau Dịch Lạc Hương này ắt hẳn có câu chuyện khác. Nàng không biết Bách Lý Mặc Thần sợ nàng không tìm được thuốc giải sẽ bị trị tội, nên mới đứng ra ngăn cản.
“Dân nữ nhất định sẽ dốc hết sức nghiên cứu giải dược cho Dịch Lạc Hương, thỉnh Hoàng thượng yên tâm.”
Mặc dù Xuân Phong không chắc là có thể tìm ra phương thuốc, nhưng vốn là một người đam mê nghiên cứu, nàng nhất định phải thử xem, biết đâu lại thành công.
“Ừ, chuyện này tạm thời đừng để lộ ra.” Hoàng thượng hơi hơi vuốt cằm, nói với Xuân Phong.
“Dân nữ tuân mệnh.”
“Trường Hỉ, đi lĩnh thưởng cho Đoàn tiểu thư và Hộ Quốc Công phủ, phái người hộ tống nàng về phủ đi.” Hoàng thượng vẫy tay với Trường Hỉ công công đang đứng bên cạnh.
Lưu Trường Hỉ nhanh chóng rời khỏi ngự thư phòng, đi nhận phần thưởng của Xuân Phong.
“Được rồi, ngươi về trước đi, nếu cần thứ gì có thể đến tìm Diêu Vương, hắn sẽ cho người an bài thoả đáng cho người.” Hoàng thượng nhìn về Bách Lý Mặc Thần, xua tay với Xuân Phong.
“Vâng, dân nữ cáo lui.” Xuân Phong lại hành lễ với Hoàng thượng, chuẩn bị rời khỏi ngự thư phòng.
Lúc này, lại nghe Hoàng thượng nói tiếp: “Nghe nói đồ ăn trong cửa hàng của ngươi rất ngon, lúc nào khai trương thì báo cho trẫm một tiếng, trấm đến nếm thử một chút.” Hoàng thượng cười cười nói.
Lúc Hoàng thượng nói những lời này, hoàn toàn không có chút uy nghiêm nào của bậc quân chủ, hoàn toàn là hình tượng một lão nhân tham ăn, Xuân Phong nhìn mà kinh ngạc không nói nên lời. Đây còn là vị Hoàng đế uy nghiêm khí phách mà nàng vừa nói chuyện không?
“Vâng, nếu Hoàng thượng có thời gian, nếu không ngại có thể di giá đến Phiêu Hương Cư. Đồ ăn của dân nữ phải vừa nấu vừa ăn mới là ngon nhất, bảo đảm sẽ làm ngài vừa lòng.” Xuân Phong thu hồi sự kinh ngạc của mình, ho nhẹ một tiếng, cười ngọt ngào với Hoàng thượng và nói.
“Thật sao? Vậy hôm nào trẫm phải đến thử một chuyến.” nghe Xuân Phong nói xong, Hoàng thượng có chút đăm chiêu, sờ cằm nói.
“Phụ thân, thần còn có việc trong quân doanh cần xử lý, xin được về trước.” Xuân Phong vừa ra khỏi thư phòng, Bách Lý Mặc Thần cũng cáo từ.
“Ừ, ngươi về đi.” Hoàng thượng quay đầu nhìn thoáng qua hắn, gật đầu nói.
...
Sau khi rời khỏi thư phòng, Xuân Phong vẫn có chút vui vẻ, hoá ra Hoàng thượng cũng là một người thích ăn uống.
Hehe, người ham ăn thì sẽ dễ bị mua chuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-223.html.]
Kỳ thật vị Hoàng thượng này có thể coi là một vị minh quân, chỉ có điều ngài có niềm đam mê mãnh liệt với ăn uống, thường xuyên phái người đi tìm hiểu mấy thứ ngon. Ngay cả phi tử trong cung cũng được đối đãi vào tay nghề của họ. Phiêu Hương cư của Xuân Phong đã rất nổi tiếng trong Kinh thành thành làm gì có chuyện Hoàng thượng không biết.
Xuân Phong không khỏi nghĩ về những ngày tháng tương lai, khoé miệng không giấu được ý cười, ngay cả Bách Lý Mặc Thần đi theo sau nàng cũng không phát giác ra.
“Nàng đang nghĩ chuyện gì mà cười vui vẻ thế.” Bách Lý Mặc Thần ở phía sau nàng hỏi.
“Không có gì, chỉ là thấy Hoàng thượng cũng có chút đáng yêu.” Xuân Phong thản nhiên, tuỳ ý nói.
“Thế sao, vậy ta thì sao?” Bách Lý Mặc Thần không khỏi cảm thấy từ này có chút phản cảm. Nha đầu này lại còn thấy người khác đáng yêu, mặc dù đối tượng ở đây là phụ hoàng của hắn, nhưng hắn vẫn có chút mất hứng.
“Hả, huynh á?” Xuân Phong đột nhiên hoàn hồn, quay người lại nhìn.
“ủa, tại sao huynh lại ra đây? Nói chuyện xong rồi sao? Không ngờ Hoàng thượng lại là người thú vị như vậy, ta còn tưởng ngài ấy là người lúc nào cũng nghiêm mặt, khiến người ta sợ hãi chứ.” Xuân Phong vẫn liên thiên nói về Hoàng thượng, phớt lờ câu hỏi của Bách Lý Mặc Thần.
“Còn ta thì sao?” Bách Lý Mặc Thần nghiêm túc lặp lại.
“Huynh cái gì cơ?” Xuân Phong mờ mị quay đầu lại nhìn hắn.
“Phụ hoàng đáng yêu, ta thì sao?” Bách Lý Mặc Thần tiếp tục lặp lại, trên mặt còn mang theo chút u oán. Vẻ mặt như vậy, không khỏi có chút buồn cười.
“Này, huynh đang cố tỏ vẻ cute sao?” Xuân Phong nín cười, chọc chọc vào vai Bách Lý Mặc Thần.
“Hả? cute là sao?” lần này đến lượt Bách Lý Mặc Thần mờ mịt.
Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của Bách Lý Mặc Thần, trái tim Xuân Phong chợt mềm xuống, ai đó hãy nói cho nàng biết, tại sao một người đàn ông trưởng thành lạnh lùng lại có thể có dáng vẻ dễ thương thế này được không.
Tại sao lại có một người có thể vừa lạnh lùng lại vừa đáng yêu, vừa bá đạo lại ôn nhu, trời ạ, ông trời ơi, đây là cùng một người sao?
Xuân Phong oán thầm trong lòng, cuối cũng vẫn phải chấp nhận sự thực, quay đầu nhìn về Bách Lý Mặc Thần.
“Huynh rất giỏi, huynh toàn năng.” Xuân Phong mỉm cười nói với Bách Lý Mặc Thần, nhưng nụ cười này sao lại có chút không được tự nhiên vậy.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“À, nhân tiện, tại sao Hoàng thượng lại quan tâm đến Dịch Lạc Hương vậy, tại sao lại muốn có giải dược của Dịch Lạc Hương, còn ai khác trúng độc này sao?” Xuân Phong không lằng nhằng với hắn chuyện cute nữa, mà hỏi sang chuyện Dịch Lạc Hương.
Nói đến chính sợ, Bách Lý Mặc Thần lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng bình tĩnh như trước.
“Độc năm đó mẫu phi trúng chính là Dịch Lạc Hương, do không tìm được thuốc giải nên mới. . . Nhưng ta cũng không biết, hiện tại phụ hoàng tìm giải dược để làm gì.” Bách Lý Mặc Thần nói, ngữ khí lạnh nhạt, không để cho người khác cảm thấy một tia bi thương nào, nhưng Xuân Phong đi ở sau hắn, nhìn đôi bờ vai dày rộng của hắn, không khỏi cảm thấy có chú buồn bã, cô đơn.
Nàng đau lòng, đi lên trước, sóng đôi với hắn, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng đồng hành cùng hắn. Nàng nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, muốn an ủi hắn một chút. Cảm nhận được hơi ấm trong tay, Bách Lý Mặc Thần quay đầu nhìn Xuân Phong, lộ ra một nụ cười thấu hiểu.
Xuân Phong từ nhỏ đã trải qua nỗi đau mất mẹ, hắn không có tình thương của mẹ, lại sống trong hậu cung phức tạp hắc ám này, thật là không dễ dàng, đến sinh tồn cũng là một vấn đề lớn.
Nhưng ông trời đã cho Xuân Phong một gia đình mới, cho nàng cảm nhận được tình thương của mẹ, từ góc độ này, có thể nói Xuân Phong là người khá may mắn. Nhưng Bách Lý Mặc Thần thì không có, tuy rằng hắn ở vị trí cao cao tại thượng, dưới một người trên vạn người, nhưng lại vĩnh viễn mất đi thứ tình cảm bình thường nhất, cũng là trân quý nhất.
“Có lẽ bản thân chính là người được ông trời phái đến, bù lại yêu thương cho hắn.”, Xuân Phong quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, trong lòng thầm nghĩ.