Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 222

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:55:24
Lượt xem: 95

Xuân Phong xoay người trở về Hương Lăng Viện, thay một bộ quần áo trang trọng hơn, chải tóc thành một búi tinh xảo. Sau khi báo tin cho mẹ và đại tỷ, nàng lên xe ngựa của Lưu công công vào cung.

“Không biết gần đây tâm tình Hoàng thượng thế nào?” Xuân Phong vén rèm xe lên, nói với Lưu công công ở ngoài.

“Tiểu thư yên tâm, tâm tình Hoàng thượng gần đây rất tốt, Hoàng thượng của chúng ta là một vị minh quân bác ái.” Lưu công công mỉm cười  nói.

“Đa tạ công công chỉ điểm.” Xuân Phong mỉm cười, hạ rèm xe xuống. Tuy Lưu công công không nói rõ lý do Hoàng thượng triệu kiến nàng, nhưng ý tứ trong lời nói của hắn cho thấy lần triệu kiến này không phải là chuyện xấu. Xem ra hồng bao của nàng cũng không phải là vô ích. Nàng sửa sang lại quần áo một chút rồi ngồi ngay ngắn trong xe.

Xe ngựa lắc lư đi đến cửa cung, Xuân Phong xuống xe. Mọi người đều biết, trong cung, ngoại trừ kỵ binh của Hoàng thượng, không ai khác được cưỡi ngựa, ngoại trừ một người, chính là Diêu Vương.

Xuân Phong tiếp tục theo Lưu công công đi dọc theo hành lang dài trong cung, đi đến ngự thư phòng của Hoàng thượng.

Kiếp trước, Xuân Phong từng đi tham quan Cố cung, giờ được tận mắt nhìn thấy hoàng cung hoa lệ, phát hiện ở đây hoàn toàn không thua kém gì cố cung. Đây chính là nơi người trong thiên hạ đều cố gắng hướng đến, là biểu tượng của quyền lực tối cao, nhưng cũng là nơi tràn ngập hắc ám và dơ bẩn. Xuân Phong thu liễm những suy nghĩ hỗn loạn của mình, lặng lẽ bước đi. Ước chừng mất khoảng nửa giờ, hai người mới đến nơi, đấy là còn nhờ tốc độ của Xuân Phong khá nhanh.

Lưu công công dừng lại trước cửa ngự thư phòng, nói với Xuân Phong: “Tiểu thư xin hãy chờ một chút, để tạp gia đi bẩm báo trước một tiếng.”

“Công công, thỉnh!” Xuân Phong gật đầu, cung kính nói.

“Hoàng thượng, biểu tiểu thư Hộ Quốc Công phủ đã đến, ngài có muốn triệu kiến nàng vào không ạ?” Lưu Trường Hỷ vừa vào cửa đã thấy Diêu Vương cũng ở đó, đầu tiên là thi lễ với Diêu Vương, rồi quay đầu hỏi ý kiến Hoàng thượng.

“Ừ, để nàng vào đi.” Hoàng đế dừng cuộc nói chuyện với Diêu Vương, gật đầu với Lưu công công.

“Vâng!” Lưu công công cung kính đáp lại.

“Dân nữ Đoàn Xuân Phong tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Diêu Vương.” Xuân Phong hành lễ với Hoàng thượng và Bách Lý Mặc Thần.

“Không cần đa lễ, đứng dậy nói chuyện.” Hoàng thượng mặc một thân thường phục, ngồi sau long án, khí thế không giận mà uy. Khác hẳn với khí phách lạnh lùng của Bách Lý Mặc Thần, trên người  ngài còn có một loại uy nghi của bậc đế vương.

“Tạ ơn Hoàng thượng.”

Xuân Phong cung kính tạ ơn Hoàng đế, sau đó đứng dậy bước qua một bên, nhu mì cúi đầu chờ câu hỏi tiếp theo của Hoàng thượng. Bộ dáng này của nàng khác hẳn với bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c của nàng ở Hình bộ hôm đấy, hôm nay trông nàng như một con cừu nhỏ ngoan ngoãn.

“Hôm nay trẫm gọi ngươi đến đây là muốn cảm tạ hôm đó ngươi cứu trẫm. Nói đi, ngươi muốn gì không?” Hoàng thượng nói, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, trong mắt có vài phần tán thưởng, cũng có thêm chút nghiền ngẫm.

“Dân nữ không dám, thân là con dân của Hoàng thượng, hộ giá là chuyện đương nhiên, dân nữ không dám kể công.” Xuân Phong lại cúi người nói chuyện với Hoàng thượng, thần sắc bình tĩnh, cung kính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-222.html.]

“Chuyện lần này của Lý gia uỷ khuất ngươi rồi, không ngờ Hạ ái khanh lại có chất nữ ưu tú như vậy, không tồi. Nghe nói ngươi không những biết y thuật mà còn giỏi cả kinh doanh. Phiêu Hương Cư của ngươi làm ăn không tồi đúng không?” Hoàng thượng hơi ngả người ra sau, cả người thả lỏng, chậm rãi nói.

Xuân Phong ngẩng đầu ngạc nhiên, sao Hoàng thượng lại biết mất chuyện  này. Chẳng lẽ Hoàng thượng cho người điều tra nàng, hay là Bách Lý Mặc Thần nói cho ngài biết?

“Hoàng thượng quá khen, chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc đến trước mặt Hoàng thượng.” Xuân Phong hoàn hồn xong mới khiêm tốn đáp lại.

“Ngươi cũng không cần quá khiêm tốn.” Hoàng thượng cười cười xua tay, đột nhiên lại nghiêm túc nói: “Không biết ngươi biết về Dịch Lạc Hương từ đâu? Lại còn biết Dịch Lạc Hương này cần Ngọc Lê Hương dụ độc.”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, dân nữ đọc trong một quyển y thuật cổ, vì độc này khá đặc biệt nên nhớ lâu một chút, không nghĩ đến có ngày lại cứu mình một mạng.” Xuân Phong sửng sốt, Hoàng thượng chuyển đề tài cũng nhanh quá đi. Nhưng tại sao Hoàng thượng lại quan tâm đến Dịch Lạc Hương như vậy, hơn nữa hôm đó ở Hình bộ, phản ứng của người khi nghe đến Dịch Lạc Hương cũng rất kỳ lạ.

“Vậy ngươi cho ta mượn cuốn sách đó xem, có được không?” Hoàng thượng gật đầu, ra vẻ tò mò hỏi Xuân Phong.

Tuy trong lòng cảm thấy kỳ quái nhưng Xuân Phong cũng không dám để lộ ra, nếu Hoàng thượng muốn xem thì nàng phải đưa ra thôi.

Xuân Phong lấy ra 2 quyển sách kia, vốn dĩ nàng định trả lại cho Bách Lý Mặc Thần, nhưng nay đành phải đưa cho Hoàng thượng trước. nàng đưa sách cho Lưu công công, để hắn đưa cho Hoàng thượng: “Đây là cuốn y thư có ghi chép về loại độc này, thỉnh Hoàng thượng xem qua.” Xuân Phong cung kính.

“Ừ!” Hoàng thượng cầm lấy cuốn sách, đọc qua một lượt, gật đầu. Không tồi, chính là một cuốn cổ thư quý hiếm, nếu không phải là cổ thư, e là cũng không có ghi chép về Dịch Lạc Hương.

“Vậy theo ngươi, Dịch Lạc Hương này có cách giải không?” Hoàng thượng thả cuốn sách xuống, ngẩng đầu hỏi Xuân Phong.

“Chuyện này. . .” Xuân Phong do dự, không biết Hoàng thượng rốt cuộc là có ý gì, hỏi nàng liên tiếp mấy vấn đề, khiến nàng có chút bối rối.

Tại sao Hoàng thượng lại muốn biết về thuốc giải của Dịch Lạc Hương? Chẳng lẽ còn có người khác trúng loại độc này sao?

“Không cần kích động, có hay không cứ nói thẳng ra, trẫm sẽ không trách tội ngươi.” Thấy Xuân Phong do dự, Hoàng thượng không khỏi mở miệng nói.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, theo dân nữ biết, Dịch Lạc Hương có thuốc giải, nhưng cả trăm năm nay Dịch Lạc Hương rất ít khi xuất thế, giải dược thì không cần phải nói nữa, gần như là đã thất truyền. Hơn nữa, trong quyển sách này cũng không có ghi chép về giải dược, cho nên nhất thời sẽ khó tìm được cách giải.

Tuy nhiên. . . Dân nữ có đọc qua, độc của Dịch Lạc Hương tương khắc với Hạc Đỉnh Hồng, không biết là có tác dụng giải độc chéo hay không.” Xuân Phong thấy Hoàng thượng thực sự quan tâm đến vấn đề này, liền không giấu diếm mà nói hết ra mọi hiểu biết của mình.

“Thì ra là có cách giải!” Hoàng thượng nghe Xuân Phong nói xong, khẽ gật đầu. Tuy sắc mặt ngài bình tĩnh nhưng trong mắt có một tia sáng kỳ lạ, thân hình hơi đổ về phía trước, tiết lộ tâm tình kích động của ngài. Nhưng sau đó, ngài lại nhíu chặt mày.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Hạc Đỉnh Hồng, thứ này cũng là kịch độc.

“Đây cũng chỉ là suy đoán của dân nữ, chưa được kiểm chứng, cho nên dân nữ cũng không dám cam đoan. . .” Xuân Phong thành thật nói.

Nàng cũng không dám khẳng định, đây chỉ là suy đoán của nàng, đến lúc không chế ra được thuộc giải, Hoàng thượng lại trách phạt nàng tội khi quân không chừng. Bách Lý Mặc Thần nãy giờ vẫn ở bên, lẳng lặng nghe hai người nói chuyện, bình tĩnh như một người ngoài cuộc.

Loading...