Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 216

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:53:54
Lượt xem: 82

Người này tiến lại gần, dưới ánh trăng mờ ảo, Xuân Phong mới nhận ra đây là một nữ tử. Xem cách ăn mặc và tuổi tác, có vẻ không phải là hạ nhân đến gác đêm, mà là một tiểu thư.

Xuân Phong bắt đầu thấy hứng thú, một tiểu thư, giữa đêm lại điều hết người gác đi, tự mình lén lút đến linh đường để làm gì?

Chắc chắn sắp có kịch hay cho nàng xem rồi.

Chỉ thấy nữ tử kia rụt rè đi vào, lấy trong n.g.ự.c ra một cái bao nhỏ.

Đột nhiên, nàng ta quỳ xuống trước quan tài, miệng lẩm bẩm: “đại tỷ, tỷ yên nghỉ đi, muội muội đốt thêm cho tỷ thật nhiều tiền, tỷ ở dưới đó đừng uỷ khuất bản thân.” Vừa nói, nàng ta vừa không ngừng cho thêm tiền giấy vào trong chậu, tay run lập cập đến mức không thể cầm nổi xếp tiền giấy.

Xuân Phong kỳ quái nhìn một màn này, sau đó lại nhìn về phía Bách Lý Mặc Thần, hiển nhiên hai người đều đã hiểu ý tứ đối phương.

 ...

Đột nhiên, một trận âm phong nổi lên, hai ngọn đèn trong linh đường bị thổi tắt, chỉ còn lại mấy ngọn lửa nhỏ le lói trong chậu than, mấy tờ giấy chưa cháy xong bay lên, xoay vài vòng trên không trung rồi bay mất, những đốm lửa vừa nãy cũng rơi xuống đất và lụi tắt.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Trận gió này nhanh chóng làm nữ tử đang quỳ cả kinh, đánh rơi cả xấp tiền giấy đang đốt, há miệng không nói nên lời.

Trong ánh trăng mờ ảo, một bóng người mơ hồ chậm rãi bay tới, lướt đến cạnh nữ tử kia mới dừng lại.

Nữ tử rốt cuộc không nhịn được nữa, hét lên: “A, có quỷ!”

“Tỷ tỷ, đại tỷ, van cầu tỷ hãy tha cho ta đi, ta thực sự không cố ý hại tỷ, ta bị ép buộc. Xin tỷ đừng đến tìm ta nữa. Là Nhị tỷ và phu nhân, tất cả đều là do Nhị tỷ và Phu nhân ép buộc ta. Dịch Lạc Hương cũng là họ đưa cho ta, xin lỗi tỷ tỷ, tha cho ta đi mà.” Nữ tử không ngừng dập đầu với bóng đen, hoảng sợ đến mức không dám mở mắt ra nhìn. Nàng vừa nói vừa sợ hãi, nức nở khóc.

Đợi đến khi nàng lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên nhìn, thì đã không thấy. Nàng lại hét lên một tiếng, rồi hoảng loạn tháo chạy khỏi linh đường.

Xuân Phong và Bách Lý Mặc Thần nhìn nhau mỉm cười, không nghĩ lần này đến đây lại thu hoạch được nhiều như vậy, không những biết loại độc mà Lý Linh Linh ăn phải, mà còn biết người đầu độc.

Tuy nhiên, để chắc chắn, Xuân Phong vẫn quyết định khám nghiệm tử thi, vì lúc xử án vẫn phải dùng chứng cứ nói chuyện. Trước khi người gác đêm đến, Xuân Phong và Bách Lý Mặc Thần nhanh chóng mở quan tài ra.

Kỳ quái là **I **ể Lý Linh Linh không bốc mùi như 2 người kia, ngược lại, trông giống như chỉ vừa mới chớt, chỉ mới nổi lên một ít thi ban mà thôi. Kiếp trước Xuân Phong đã học qua một khoá pháp y nên cũng có chút hiểu biết, kết hợp với kinh nghiệm phá án, có thể coi là một người khá có kinh nghiệm.

Nàng đoán đây là một cách mà Lý gia dùng để bảo trì **I **ể cho Lý Linh Linh. Nhưng thời đại này vẫn chưa có mấy thứ như đá lạnh, tủ lạnh gì đó, cho dù có, sẽ không có ai hào phóng đến mức dùng nó trong trường hợp này.

Quả nhiên, Bách Lý Mặc Thần hiểu được thắc mắc của nàng, liền giải thích: “Đây là hàn băng châu. Hàn băng châu là loại trân châu được tìm thấy ở hàn trì ngàn năm, đặt trong quan tài có thể bảo trì xác chớt, đảm bảo không thối rữa trong vòng 1 tháng. Lý gia này thật là có tiền” Bách Lý Mặc Thần không chút để ý, nói ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-216.html.]

Xuân Phong nhìn hắn một cái, cũng không nhiều lời nữa, thắp nến lên.

Quả nhiên Lý Linh Linh trúng Dịch Lạc Hương. Đây là một loại độc cực hiếm, ít nhất là ở Thiên An Quốc. Quá trình phát độc của Dịch Lạc Hương bao gồm 2 giai đoạn. Giai đoạn đầu, người trúng độc sẽ không có cảm giác gì lạ, thậm chí đến cả đại phu cũng không thể chẩn ra. Chỉ cần độc tố không bị kích phát, loại độc này có thể tiềm ẩn trong cơ thể mãi mãi, chỉ là không thể giải trừ. Nhưng chỉ cần bị kích phát bởi một loại hương phấn đặc thù, người trúng độc sẽ nhanh chóng mất mạng, ngay cả Hoa Đà tái thế cũng không cứu được.

Mà trạng thái tử vong của loại độc cũng rất đặc thù, thất khiếu chảy máo, nhưng sắc mặt lại hồng nhuận, kiều diễm, xinh đẹp như thiếu nữ. Đây cũng chính là lý do Xuân Phong chú ý đến loại độc mà Lý Linh Linh trúng phải.

Không biết nàng ta đã bị trúng độc từ bao giờ, nhưng kể từ thời khắc đó, tính mạng nàng ta đã nằm trong tay người khác rồi.

Bách Lý Mặc Thần cũng biết về loại độc này, trong cơ thể hắn cũng có, nhưng hắn bị hạ quá nhiều loại độc, ngược lại lại áp chế, triệt tiêu lẫn nhau. Nghĩ đến đây, hắn lại có chút trào phúng cười, cái này cũng xem như là nhân hoạ đắc phúc. Xuân Phong đang tập trung nghiệm thi, cũng không phát hiện ra tâm trạng có chút bất ổn của Bách Lý Mặc Thần.

Xong việc, Bách Lý Mặc Thần lại ôm lấy eo liễu của Xuân Phong, lắc mình biến mất vào màn đêm.

 ...

“Tiếp theo huynh định làm gì?” Xuân Phong liếc nhìn Bách Lý Mặc Thần rồi hỏi, dù sao hắn cũng là người phụ trách vụ án.

“Không phải nàng biết rồi sao?” Bách Lý Mặc Thần cười với Xuân Phong, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, tiến về phía trước. Những con phố về đêm không còn nét phồn hoa ban ngày nữa, mà yên tĩnh và thanh bình đến lạ thường.

Cứ như vậy, giống như cả thế gian chỉ còn 2 người họ, hắn thật muốn cả đời này được nắm tay nhau đi đến cùng trời cuối đất.

“Sao huynh lại nghĩ là ta biết hết?” thấy Bách Lý Mặc Thần trầm ngâm, Xuân Phong lại hỏi.

“Nàng biết không, Những người yêu nhau tự nhiên sẽ hiểu nhau.” Bách Lý Mặc Thần dừng lại, bình tĩnh nhìn Xuân Phong, ánh mắt thâm tình

Lòng Xuân Phong bỗng chốc hoá thành một dòng suốt mềm mại ấm áp. Ầy gù, tại sao một mỹ nam lạnh lùng lại có thể nói ra những lời nói nhu tình dễ dàng như thế?

Nếu không phải trước giờ Diêu Vương tránh xa nữ sắc, Xuân Phong đã nghĩ hắn hẳn là một cao thủ tán gái rồi.

Xuân Phong còn chưa kịp nói gì, Bách Lý Mặc Thần lại lên tiếng: “Chờ chuyện này kết thúc, ta đến phủ cầu hôn nàng được không?”

“Hả?” Xuân Phong mơ màng nhìn Bách Lý Mặc Thần.

Cái gì, cầu hôn? Không phải hắn còn bảo là cho hắn một chút thời gian sao?

Còn nữa, nàng đáp ứng sẽ gả cho hắn lúc nào vậy?

Loading...