Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 214
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:53:15
Lượt xem: 72
Tình trạng *ử vong của Lý Linh Linh rất kỳ lạ, tuy thất khiếu chảy máo, nhưng khuôn mặt vẫn hồng nhuận như người sống, thậm chí còn có chút sáng sủa, xinh đẹp hơn bình thường. Điều này quá kỳ quái, Xuân Phong chưa nghe về loại độc như thế bao giờ, liệu nàng có bỏ sót điều gì không?
Ngay khi Xuân Phong đang nhập tâm, cửa phòng giam lại vang lên tiếng xiềng xích. Xuân Phong ngẩng đầu lên, nhìn thấy thân hình cao lớn quen thuộc, trong lòng vui mừng, lập tức đứng dậy.
“Huynh đến rồi, điều tra ra được gì không?” câu hỏi đầu tiên của Xuân Phong vẫn là về vụ án. Không phải là nàng vội vàng muốn ra ngoài, mà là chuyện này đã một lần nữa khơi dậy đam mê phá án kiếp trước của nàng. Cho nên, con đường phía trước càng mù mịt, nàng lại càng muốn tiến lên.
“Không lạc quan lắm, hai người nàng nhắc đến hôm trước đều đã bị người ta diệt khẩu, chúng ta chậm mất một bước. Nhưng đối phương bày ra một cái bẫy lớn như vậy, chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết.” hắn tin tưởng nhất định là có manh mối, cho dù là người giỏi tính kế thế nào, nhất định sẽ để lại dấu vết.
“Vậy các manh mối khác thì sao?” Xuân Phong gật đầu, việc này không nằm ngoài dự liệu của nàng.
“Có, nhưng hiện tại không thể mang vào đây được, có cơ hội ta sẽ đưa nàng đi xem.”
“Hử?” Xuân Phong nghi hoặc, không thể mang vào, rốt cuộc là cái gì mà lại không thể mang đến đây.
“Hôm nay ta tới là muốn nói cho nàng một chuyện, Lý Duy Trung, Lễ bộ thượng thư, đã bẩm báo vụ án lên Hoàng thượng.” Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong, chậm rãi nói.
“Nháo lên đến đấy rồi? Sao lại thế? Thái độ của Hoàng thượng với ông nội và cữu cữu ta thế nào?” Suy nghĩ đầu tiên của Xuân Phong là cách nhìn của Hoàng thượng về Hộ Quốc Công phủ.
“Phụ hoàng hiện đã có chút nghi ngờ, nên vụ án này đã giao cho ta tiếp quản, trên danh nghĩa ta là người tra án, nhưng thực tế. . .”Bách Lý Mặc Thần không nói tiếp, nhưng người thông minh như Xuân Phong làm gì có chuyện không hiểu.
Thật sự là không nghĩ tới chuyện lại phát triển theo hướng này, xem ra người đứng sau đang cười thầm đắc ý, không những có thể đối phó Xuân Phong, lại còn đem Hộ Quốc Công phủ ra đầu sóng ngọn gió.
Xuân Phong không khỏi lo lắng, nếu không xử lý tốt chuyện này, hậu quả của Hộ Quốc Công phủ sẽ không thể lường được. không phải ai cũng có thể chịu được sự nghi kỵ của hoàng đế. Dù cho Hộ Quốc Công phủ thật sự không có tư tâm, nhưng những lời đàm tiếu, nói nhiều sẽ biến thành sự thật. Phải nhanh chóng xử lý việc này, loại bỏ sự nghi ngờ của Hoàng thượng.
“Huynh có thể cho ta xem hết chứng cứ một lượt không?” Xuân Phong lo lắng quay đầu nhìn về Bách Lý Mặc Thần.
Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong một cái thật lâu, sau đó nói: “Chờ ta an bài một chút.”, nói xong hắn quay người rời đi.
Xuân Phong đứng đó, cẩn thận xem xét, xâu chuỗi những suy nghĩ, vận dụng các phương pháp tư duy phá án ở kiếp trước, lẳng lặng chờ đợi Bách Lý Mặc Thần.
Không lâu sau, tất cả cai ngục đều bị điều đi, Bách Lý Mặc Thần đưa cho Xuân Phong một bộ quần áo màu đen, nàng nhanh chóng mặc vào, hai người ra ngoài, lên xe ngựa, di chuyển khoảng 15 phút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-214.html.]
Nơi họ đến là một khoảng sân nhỏ biệt lập, là nơi chuyên chứa những **I **ể vô danh, Bách Lý Mặc Thần đưa Xuân Phong đến để nhìn 2 người xấu số bị diệt khẩu kia.
Đây chính là yêu cầu đặc biệt của Xuân Phong, nàng tin dù ở đây chưa có những phương pháp công nghệ cao, nhưng dựa vào kinh nghiệm của mình, nàng tin rằng nàng có thể thử một chút. Tuy rằng người đã chớt, không thể mở miệng, nhưng người chớt không biết nói dối, chắc hẳn họ sẽ tìm được manh mối gì đó.
Quả nhiên, sau khi Xuân Phong chịu đựng thứ mùi ghê tởm, kiểm tra kỹ 2 khối thi thể, nàng đã tìm được một ít manh mối. Ngoài ra, nàng cũng phát hiện nguyên nhân *ử vong của 2 người này giống nhau, đều bị một chiêu đánh gãy cổ, thời gian *ử vong lệch nhau khoảng 2 giờ đồng hồ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Có vẻ như kẻ ra tay là 1, trong đó, trong tay 1 người còn đang năm 1 thứ, có vẻ là đồ dùng của nữ tử.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, Xuân Phong đại khái đã có phán đoán của riêng mình. May là sau khi phát hiện ra 2 người này, Bách Lý Mặc Thần đã bí mật đưa họ vào đây chứ không giao cho Hình bộ, đoán chừng hung thủ vẫn đang đắc ý, không biết động tác của mình đã bị người khác phát hiện.
Sau đó, Bách Lý Mặc Thần đưa Xuân Phong về thư phòng của Vương phủ. Sau khi tiếp quản vụ án, hắn lấy lý do tra án, lấy đi toàn bộ vật chứng, mang tất cả về Vương phủ.
Đây cũng là lần đầu tiên Xuân Phong đến Diêu Vương phủ, tuy đang là ban đêm, nhưng nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được sự cao lớn, uy nghiêm của toà phủ đệ này, thậm chí, con sư tử đá trước cửa cũng tản ra mị lực đặc thù của hoàng quyền. Giống như chủ của nó, trời sinh đã có loại khí phách vương giả bức người, toà phủ đệ này, mới nhìn từ xa làm cho người khác phải thuần phục.
Xuân Phong quay đầu nhìn thoáng qua Bách Lý Mặc Thần đang sánh vai đi cùng cô, rồi theo hắn bước vào trong.
Nội viện của Diêu Vương phủ cũng giống như trong tưởng tượng của Xuân Phong, hoa viên tinh xảo, cây cối bên trong đều được chọn lọc và chăm sóc kỹ càng, diện tích cũng rộng đến kinh người. Xuân Phong biết chỗ này không sánh được với hoàng cung, nhưng cũng là nơi lớn nhất mà nàng được đặt chân vào kể từ khi xuyên không rồi.
Hoa viên chắc phải rộng bằng mấy sân bóng đá cộng lại, còn có những toà lầu các cổ kính, Xuân Phong cảm nhận đây mới chính là không khí cổ đại đúng nghĩa, tráng lệ, tinh xảo, có nét truyền thống đặc trưng.
Thưởng thức cảnh đẹp xong, Xuân Phong nhanh chóng lấy lại tinh thần, không được quên mục đích chính của chuyến đi này.
Xuân Phong nhìn những mảnh giấy, cốc, chén đũa trên bàn, không khỏi nghi hoặc: “Manh mối đầu ở đây sao?”
“Ừ.” Bách Lý Mặc Thần có chút bất đắc dĩ gật đầu. “Đang là mùa hè nên vật chứng không thể bảo tồn được, chúng ta chỉ có thể ghi chép tình trạng của chúng lúc đó.”
Cho nên có thể nói Xuân Phong đã bỏ lỡ cơ hội điều tra tốt nhất, nhưng ít nhất vẫn còn bản ghi chép, có thể tạm dùng. Nàng cũng biết có nhiều vật chứng không thể bảo quản được, tỷ như thực phẩm, hoặc các vật dụng đã được dùng trong cửa hàng.
Sau khi đọc hết các ghi chép, Xuân Phong vẫn cảm thấy còn thiếu một cái gì đó, còn thiếu một sợi dây nhỏ thôi là nàng có thể xâu chuỗi lại tất cả, nhưng nàng vẫn chưa biết nó là gì.
“Có thể cho ta đến xem **I **thể của Lý Linh Linh không?” Xuân Phong lại hỏi Bách Lý Mặc Thần.
Bách Lý Mặc Thần cau mày, nha đầu này lúc này xem 2 **I **ể kia cũng không có chút sợ hãi, tậm chỉ còn có chút nghiền ngẫm, rốt cuộc nàng là ai, thực sự chỉ là một thôn dân thôi sao?”