Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 207

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:51:22
Lượt xem: 79

Về phía Hạ Sính Đình.

Hôm đó, sau khi biết Xuân Phong cứ nhẹ nhàng như vậy mà mở một cửa hàng trên phố Dung Hoa, nàng ta không khỏi ghen tị. Bà nội lại còn nói nàng ta sau này phải học tập Xuân Phong. Đúng là nói đùa, có thể học được gì từ một dã nha đầu như nó chứ? Hơn nữa, sau này, chắc chắn nàng ta sẽ được gả vào một gia đình vương công quý tộc, cần gì quan tâm đến mấy chuyện này chứ.

Chuyện nàng tức giận nhất là một đứa quê mùa nghèo khó như Xuân Phong mà hết lần này đến lần khác lại khoe khoang trước mặt bà nội và Cha nàng, làm cho nàng hiện tại giống như người vô hình trong phủ.

Đúng rồi, Xuân Phong lại còn muốn đem vị tiểu thư Trần gia không hiểu lễ nghĩa kia gả cho đại ca nàng nữa. Định gài người của mình vào phủ này, cùng nhau kết hợp thao túng cả Hộ Quốc công phủ sao? Muốn làm tẩu tử của Hạ Sính Đình nàng không dễ như vậy đâu. Cũng không thèm xem lại xem bản thân có đủ tư cách không, chỉ là một tiểu thư thứ chi của Bộ Binh Thượng thư phủ, cha mẹ cũng chỉ là mấy thương nhân đê tiện, thế mà còn mơ gả vào Hộ Quốc công phủ làm vợ trưởng tôn. Hạ Sính Đình nhìn Lam Lam đã thấy là dạng con gái không đứng đắn gì, nếu không ngăn được chuyện này, nàng sẽ không phải họ Hạ nữa.

Hiển nhiên nàng biết mấy chuyện này nàng không thể nói thẳng với bà nội hoặc Cha nàng. Trước hết, bà và lão phu nhân Trần gia vẫn là bạn tốt, hơn nữa bà lại thiên vị Xuân Phong như vậy, một khi Xuân Phong ở bên tai bà nói mấy câu gì đó, mấy lời của nàng hoàn toàn sẽ không có tác dụng. Thứ hai, Cha của nàng trước giờ vẫn là người cực kỳ hiếu thuận, sẽ luôn nghe lời bà nội, Cha nàng lại còn có thể bị chịu tác động từ mẹ Xuân Phong, nên từ hướng này tác động cũng không được.

Tính đi tính lại, người duy nhất có thể chung chí hướng với nàng chỉ có mẹ. Hơn nữa, mẹ cũng là người có tiếng nói trong cuộc hôn nhân của đại ca. Vì vậy, chiều hôm đó, Hạ Sính Đình liền đến phòng Vương thị, hai người đóng cửa nói chuyện, không biết là bàn bạc chuyện gì, nhưng mãi một hồi lâu sau mới đi ra.

Hạ Sính Đình tính đi tính lại, lại quên mất người quan trọng nhất, cũng chính là người trong cuộc, Hạ Lạc Hoa. Tuy nói thời đại này, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nhưng sẽ có những người họ không thể thao túng, giống như Cha mẹ Xuân Phong trước đây vậy.

 ...

Trần Lam Lam từ sau hôm khai trương Phiêu Hương Cư thì không xuất hiện nữa. Nghe đồn Trần gia ngũ tiểu thư mắc phải bệnh lạ, khiến cho dung nhan biến dạng, không biết có thể chữa được không. Đương nhiên những thông tin này chỉ là đồn miệng qua lời mấy vị tiểu thư Kinh thành, nên Hạ Sính Đình, người đã hạn chế ra ngoài từ sau sự kiện Hắc Hàn Thảo, không hề biết.

Ngày hôm đó, trong Tiêu Tương viện, hậu viện Bộ Binh Thượng thư phủ.

“Ngũ muội, ta nghe nói muội bị bệnh, có việc gì vậy? Sao đang yên lành lại bệnh thế?” Trần Lam Lam chợt nghe thấy một giọng nói có vẻ thân thiết, nhưng lại ẩn giấu một tia vui mừng khi người gặp nạn.

“Tam tỷ đến đó sao, ta cũng không biết sao lại thế này, tự dưng lại đổ bệnh, bà nội đã mời đại phu rồi, tỷ không cần lo lắng đâu.” Trần Lam Lam lạnh nhạt ngồi trên giường, nhẹ nhàng nói.

Mấy lớp rèm quanh giường đều được hạ xuống hết, trong không khí hè nóng bức có phần oi ả.

“Muội muội đang bệnh, sao lại có thể buông hết rèm thế này, bí lắm, không tốt đâu. Vén rèm lên đi cho thoáng.” Trần Duệ Nhi nói xong đã nhanh tay kéo rèm ra.

Trần Lam Lam hoảng hốt kêu lên: “Tam tỷ, đừng!”

Nhưng nàng không kịp ngăn Trần Duệ Nhi lại, “xoạch” một tiếng, mấy lớp rèm đều bị vạch ra, ngay sau đó, một tiếng hét chói tai vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-207.html.]

Nha hoàn bên cạnh giật mình đến mức bịt tai lại.

“Trời ơi, quỷ. . . “

“Ngũ. . . Ngũ muội, ngươi làm sao mà lại đến mức độ này?” Trần Duệ Nhi bị doạ sợ đến mức nói năng lộn xộn, môi cũng run lên cầm cập.

“Ta cũng không biết, đại phu nói có thể là do ăn phải cái gì đó, cũng không biết là có lây không nữa.” Trần Lam Lam ngồi trong rèm, nhỏ giọng nói, thanh âm kia như thể nàng đang nức nở, làm cho người nghe cảm thấy thật đáng thương.

“Thì ra là thế, vậy muội cứ ở yên trong phòng nghỉ ngơi đi, tỷ tỷ có việc phải đi trước đây.” Trần Duệ Nhi vỗ vỗ ngực, thật vất vả mới nhịn thở, nói được một câu, liền nhanh chân chạy khỏi Tiêu Tương viện.

Hoá ra là Trần Duệ Nhi nghe nóii Trần Lam Lam bị bệnh lạ, còn bị huỷ dung, muốn qua xác nhận một chút, cũng nhân tiện châm chọc vài câu. Không ngờ Trần Lam Lam lại bị nặng đến mức như vậy, Trần Duệ Nhi nhớ lại khuôn mặt hồi nãy mới nhìn thấy, không khỏi rùng mình, quả thựa rất doạ người.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Kia mà vẫn gọi là mặt người á? Cả khuôn mặt đều mọc mụn mủ, có chỗ còn ứ mủ ra rồi, khuôn mặt trắng nõn trước kia đã chuyển thành màu hơi tím.

Nàng lại nhớ ra câu nói cuối cùng mà Trần Lam Lam nói, không biết bệnh đó có lây không nhỉ. Nàng nhanh chóng chạy về viện, sai nha hoàn múc nước, rửa tay hơn 20 lần mới yên tâm. Một lúc sau, sau khi bình tĩnh, trên mặt nàng hiện lên một ý cười đắc ý.

Như vậy cũng được, tuy là uổng phí công sức an bài kế hoạch trước kia của nàng, nhưng gương mặt bị huỷ đến mức đó rồi, Trần Lam Lam sẽ không còn tư cách tranh giành gì với nàng nữa. Không có nữ nhân nào không quan tâm đến dung mạo của mình, dung mạo bị huỷ chính là điều đau đớn nhất trong cuộc đời bất kỳ nữ tử nào, nhất là người xinh đẹp như Trần Lam Lam.

“Cảm giác bị huỷ dung hẳn là khổ sở lắm đúng không?” Trần Duệ Nhi đắc ý cười thành tiếng.

Cũng chính vì vậy, Trần Duệ Nhi chưa bao giờ nghĩ đến sự kiện này của Trần Lam Lam có gì kỳ quái.

 ...

“Tiểu thư, Tam tiểu thư đi rồi.” Lục Hà ra cửa ngó nghiêng, sau khi xác nhận Trần Duệ Nhi đã đi xa, quay lại nói với Lam Lam.

“Hừ, ai bảo dám đến chê cười ta, ta hù chớt ngươi.” Trần Lam Lam lấy khăn lau lau lên mặt. Mấy vết đỏ dày đặc trên mặt nàng bị lau bớt, không còn đáng sợ như lúc Trần Duệ Nhi bước vào.

“Tiểu thư, người thật lợi hại, tiếc là người không được thấy bộ dáng chạy trốn trối chớt của Tam tiểu thư.”. Lục Hà cười cười, giúp Trần Lam Lam lau mặt. Trần Lam Lam không nói gì, chỉ cười cười nhìn bản thân trong gương, suy nghĩ đến thất thần.

Về phần Xuân Phong, mấy hôm nay nàng phá lệ, tương đối nhàn nhã, rảnh rỗi thì đến cửa hàng xem một chút, không thì để Sở Du lo liệu.

Ngày hôm đó, nàng đến tiệm xem số liệu, thấy tình hình rất khả quan, liền lâng lâng vui sướng trở về, nhưng nàng còn chưa về đến phủ, đã có người thông báo Phiêu Hương Cư xảy ra chuyện.

Loading...