Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 206
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:51:05
Lượt xem: 76
Thực tế, chỉ riêng giá thuê phòng trên tầng 2 đã là hàng chục lượng, chưa kể chi phí ăn uống. Chỉ tính riêng thu nhập từ tầng 2 đã là mấy trăm lượng, hơn nữa, ở đại sảnh cũng chưa từng trống bàn. Vì vậy, doanh thu 2000 lượng là hoàn toàn hợp lý.
Tính toán xong, Xuân Phong thưởng cho mọi người trong cửa hàng một chút tiền, coi như thưởng cho sự vất cả của họ trong ngày hôm nay. Mọi người đều đã mệt muốn chớt, thấy được thưởng, lại hưng phấn nhảy lên. Một đám người hớn hở nhận bạc, cảm tạ Xuân Phong, ánh mắt lấp lánh sùng bái. Họ chưa gặp người chủ nào hào phóng đến mức thưởng cho hạ nhân một số tiền lớn như vậy ngay trong ngày đầu tiên khai trương. Tổng cộng tiền thưởng lên đến 20 lượng, đủ cho những dân thường ở đây ăn uống trong một năm, còn với những thôn dân ở thôn Đại Hà có thể dùng trong 2, 3 năm.
Xuân Phong cao hứng, quyết định đi bộ về nhà. Cô đi chầm chậm, cảm nhận gió đêm sảng khoái. Đột nhiên, cơ thể cô bị một làn gió nhẹ cuốn lấy, bay lên. Cô có chút bất ngờ, choáng váng, sau đó định thần lại, mới phát hiện ra là Bách Lý Mặc Thần đang ôm mình bay lên.
“Sao huynh lại ở đây?” Xuân Phong vừa ngạc nhiên hỏi, trên mặt viết rõ hai chữ “vui vẻ”.
“Ban ngày ta bận quá, không tới được, nên buổi tối đón nàng về nhà.” Bách Lý Mặc Thần cười, ôm Xuân Phong vào lòng, bay thẳng về phía Hộ Quốc Công phủ.
“Không sao mà, huynh cũng sai người mang lễ vật đến rồi còn gì. Nhưng lễ vật này không phải là quá khoa trương sao, dù sao thì…” mối quan hệ của họ vẫn chưa được công khai. Tất nhiên là Xuân Phong không nói hết những lời đó. Cô cũng biết bây giờ vẫn chưa đến lúc, cô vẫn chưa đủ sức sánh vai cùng hắn.
“Để cho Lam Dịch đi thì có chút thiếu sót, nhưng nếu ta đích thân đi thì lại quá khoa trương.” Một vị vương gia nào đó kiêu ngạo nói.
Xuân Phong không nói gì, chỉ mím mím miệng, cô thật sự có chút mệt mỏi.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Khi đến gần Hộ Quốc Công phủ, Xuân Phong bảo Bách Lý Mặc Thần thả mình xuống để cô một mình đi về. Hôm nay chắc chắn sẽ có nhiều người chú ý đến cô, cô nên thành thật đi vào, tránh cho người ta nhòm ngó.
Xuân Phong mới tắm rửa xong, nằm lên giường, Bách Lý Mặc Thần đã lại xuất hiện trong phòng. Nhìn bộ dáng mệt mỏi của cô, hắn không khỏi đau lòng. Hắn thực sự hận không thể nhốt cô lại, để cô không phải vất vả như thế nữa, nhưng nếu làm như thế, Xuân Phong sẽ khổ sở lắm. Vì vậy, hắn chỉ có thể để cô tự do làm những gì cô thích, hắn sẽ ở phía sau hỗ trợ cô.
“Nằm xuống đi, ta xoa cho nàng.” Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong đang vặn vẹo trên giường, âu yếm nói.
“Hả, xoa, xoa cái gì?” đầu óc Xuân Phong đã đơ rồi, trong đầu chỉ đầy khung cảnh đếm tiền sáng loà lúc nãy.
“Xoa bóp cho nàng.” Bách Lý Mặc Thần duỗi thẳng người Xuân Phong, sau đó thuần thục mát xa.
Lực tay của hắn rất vừa phải, lập tức đem đến cảm giác thoải mái, Xuân Phong nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bách Lý Mặc Thần nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, khẽ cười, tiếp tục nắn bóp. Đến khi chắc chắn cảm giác mỏi mệt đã tan hết, hắn mới dừng tay, ôm Xuân Phong tiến vào giấc ngủ.
...
Ngày hôm sau, Xuân Phong ngủ đến tận giữa trưa, kỳ quái là Thuỷ Trúc không hề đến đánh thức cô. Xuân Phong xuống giường, không hề cảm thấy mỏi hay đau nhức như hôm qua nữa. Cô biết đây chính là tác dụng của việc Bách Lý Mặc Thần xoa bóp cho cô tối qua. Thủ pháp không tồi, hôm nào đó chắc cô phải đi tìm hắn học tập một phen. Sau khi duỗi người một cái thật thoải mái, cô mới hướng ra cửa gọi: “Thuỷ Trúc!”
“Tiểu thư, người dậy rồi.” Thuỷ Trúc bê bữa sáng lên, cung kính nói chuyện với cô, phía sau nàng là mấy nha hoàn bê nước và khăn cho cô rửa mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-206.html.]
“Ừ, sao hôm nay không đánh thức ta dậy?” Xuân Phong ngồi trước bàn trang điểm hỏi Thuỷ Trúc.
“Là lão phu nhân ra lệnh. Ngài ấy nói hôm qua tiểu thư đã quá mệt mỏi rồi, dặn nô tì không được quấy rầy người. Ngài ấy còn dặn tiểu thư hôm nay hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Ngài ấy đã cho Sở Du tổng quản đến Phiêu Hương Cư trông coi rồi.” Thuỷ Trúc cũng không hề hoảng sợ, giải thích ngắn gọn cho Xuân Phong.
Vốn dĩ hôm nay cô định ra cửa hàng sớm một chút, nhưng không sao, coi như hôm nay là ngày nghỉ của mình đi. Mấy hôm nay cô quá bận rộn, không thể dành thời gian cho mẹ, cũng không kiểm tra tình hình học tập của Xuân Sinh rồi.
Ăn xong, Xuân Phong đi đến thư phòng của Hạ Nhân Ngọc, lúc này chắc ông vừa mới hạ triều.
“Cữu cữu!” Xuân Phong ngọt ngào gọi.
“Xuân Phong à con, hôm qua mệt lắm đúng không? Ta nghe hạ nhân nói đêm qua nửa đêm con mới về. Về sau đừng làm thế nữa, con gái đi đêm không an toàn, làm việc như thế cũng quá vất vả.” Hạ Nhân Ngọc nhìn Xuân Phong, bắt đầu lải nhải. Mặc dù thấy ông có chút nhiều lời, nhưng trong lòng Xuân Phong lại cảm nhận được tình cha ấm áp từ những lời dông dài này của ông.
“Cữu cữu à, người dài dòng thế từ bao giờ vậy? Còn hơn cả cữu mẫu nữa.” Xuân Phong cười trêu chọc Hạ Nhân Ngọc.
“Nha đầu này, ta là lo lắng cho con đó!” Hạ Nhân Ngọc bất lực lắc đầu, người cháu gái này của ông là người rất có chủ kiến, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
“Cữu cữu, con biết rồi. Hôm nay con đến đây là muốn đưa cho người một thứ.” Xuân Phong vừa nói vừa lấy thứ gì đó từ trong túi áo ra.
“Cái gì thế?” Hạ Nhân Ngọc cầm lấy mảnh giấy trong tay cô, cúi đầu đọc.
Đây chính là khế ước mà Xuân Phong lập ra, quy định về ăn chia lợi nhuận của Phiêu Hương Cư!
Hạ Nhân Ngọc nhét lại khế ước vào tay Xuân Phong: “Con làm gì vậy, sao ta lại có thể lấy tiền do chính con làm ra chứ.”
“Lúc mượn tiền con đã nói trước rồi. Cữu cữu là đối tác của con, giờ làm ăn có lời, đương nhiên là phải chia đều chứ.” Xuân Phong lại nhét tờ giấy lại vào tay Hạ Nhân Ngọc.
“Kể cả có thể, ta cũng không thể lấy nhiều như thế được. Tất cả là con tự mình làm mà. Chuyện này không được, ta làm sao có thể ngồi mát ăn bát vàng.” Hạ Nhân Ngọc vẫn không đồng ý.
“Vậy chúng ta chia 4 6, được không? Người 4 con 6, được không?” thấy Hạ Nhân Ngọc vẫn kiên trì, Xuân Phong lùi lại một chút.
Xuân Phong là người đã nói là sẽ làm, nếu đã đồng ý hợp tác từ đầu, cô sẽ thực hiện lời hứa của mình.
“Việc này. . . Thôi 3 7 đi. Ta 3, con 7.” Hạ Nhân Ngọc thấy Xuân Phong bướng bỉnh, như nhìn thấy lại dáng vẻ của mẹ Xuân Phong năm xưa, thật sự không còn cách nào khác để từ chối, đành phải đề xuất tỷ lệ thấp hơn.
Sau khi cò kè mặc cả một phen, Xuân Phong cuối cùng cũng phải chấp nhận tỷ lệ này.