Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 205
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:50:50
Lượt xem: 99
“Lam Lam cũng ở đây sao, vậy gọi con bé qua đi.” Tâm tình bà cụ không tệ, nghe nói Trần Lam Lam đang ở cạnh, liền vui vẻ cho gọi nàng qua.
Xuân Phong nhanh chóng qua phòng bên, gọi Lam Lam qua. Những nữ tử còn lại thấy Lam Lam chuẩn bị rời đi thì có chút không vui, nhưng khi nghe Xuân Phong nói cả bàn của họ đều được miễn phí, thì nhanh chóng hớn hở, thúc giục Lam Lam nhanh đi cùng Xuân Phong.
“Lam Lam, lâu rồi không gặp con, có thời gian lại qua phủ chơi nhé.” Lam Lam vừa vào cửa, bà cụ liền cười nói với cô. Vì Xuân Phong là người vào cuối cùng nên vị trí của cô là cuối nhóm nữ tử, cũng chính là ngồi cạnh người trẻ nhất nhóm nam – Hạ Lạc Hoa. Thực ra người trẻ nhất nhóm này là Xuân Sinh, nhưng cậu được ông kéo lên ngồi cùng. Trần Lam Lam là khách, Xuân Phong nhường chỗ cho nàng, thành ra nàng và Hạ Lạc Hoa lại ngồi cạnh nhau.
“Đúng rồi, Lam Lam phải đến chơi nhiều hơn nhé. Nhưng gần đây nghe nói lão phu nhân Trần gia đang tuyển thân cho Lam Lam. Bà ơi, nếu bà thích Lam Lam như vậy, chi bằng cưới Lam Lam về nhà chúng ta đi, sau này nàng đỡ phải chạy tới chạy lui.” Xuân Phong nhân cơ hội trêu chọc Trần Lam Lam và Hạ Lạc Hoa, cũng là thử xem thái độ của bà và cữu cữu.
Xuân Phong vừa nói xong, mọi người đều nhìn về phía đôi nam thanh nữ tú, người thì đánh giá, người lại tán thưởng, những ánh mắt nỏng rực như muốn thiêu đốt họ. Hai người không hẹn mà cùng nhau đỏ mặt. Xuân Phong cũng lén lút quan sát trưởng bối, thấy họ cũng không biểu hiện ra biểu tình gì bất thường, đều chỉ nhìn Lam Lam mà mỉm cười.
Vẻ mặt đại cữu mẫu vẫn bình tĩnh như vậy, không vui không giận. Xuân Phong quan sát, quyết định phải nhanh chóng giải quyết chuyện với lão phu nhân bên kia, hơn nữa còn phải giải quyết êm đẹp, không được để bà cô biết chuyện.
“Biểu muội đừng nói bậy, đùa giỡn như vậy, nếu để truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh Trần cô nương.” Cuối cùng, vẫn là Hạ Lạc Hoa thấy dáng vẻ quẫn bách của Trần Lam Lam mà lên tiếng ngăn cản.
“Lạc Hoa nói đúng. Muốn cưới Lam Lam về nhà, chúng ta còn phải tìm bà mối, đưa sính lễ qua, cưới hỏi đàng hoàng. Mẹ, mẹ nói xem có đúng không?” mẹ Xuân Phong thấy dáng vẻ của Trần Lam Lam và Hạ Lạc Hoa, lại nhìn nhìn động tác của con gái mình, liền hiểu ra, nói với bà cụ.
Xuân Phong nói mấy câu này chỉ là đùa vui, không thể thành sự, Những chuyện thế này phải để những trưởng bối như bà nói mới thích hợp. Bà và Trần phu nhân thân thiết từ xưa, bà cũng hiểu tính cách của Trần Lam Lam, vừa thông minh lại lanh lợi, hơn nữa, gia thế cũng tương xứng. Dù phụ thân của Trần Lam Lam là thứ tử, nhưng vẫn là con cháu chi chính.
Nếu không phải Xuân Sinh còn quá nhỏ, mẹ Xuân Phong đã cân nhắc đến chuyện nhận Trần Lam Lam làm con dâu rồi.
“Đúng vậy, dù sao thì cũng là cháu đích tôn của Hộ Quốc Công phủ, nhất định phải quang minh chính đại cưới hỏi tử tế chứ. Hôm nay là ngày tốt, Xuân Phong khai trương cửa hàng, chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa. Xuân Phong, hôm nay ta còn chưa kịp chuẩn bị lễ vật cho ngươi, cứ coi như chiếc vòng ngọc này như lời chúc phúc của ta đi.” Lão phu nhân đúng lúc chuyển chủ đề. Trong lời nói của bà không khẳng định, cũng không từ chối. Lão phu nhân nói xong, liền tháo chiếc vòng ngọc xanh biếc trong suốt trên cổ tay ra, đặt vào tay Xuân Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-205.html.]
“Bà ơi, sao bà lại khách khí vậy. Ông bà có thể đến chúc mừng là con vui lắm rồi.” Xuân Phong mỉm cười nhét chiếc vòng lại vào tay bà. Tuy trước đó cô có chút khúc mắc trong lòng với bà, nhưng sau này nghĩ lại, cũng không thể đổ lỗi cho bà cụ, dù sao bà cũng không phải là cội nguồn vấn đề. Hơn nữa, sau việc đó, cô có thể cảm thấy bà liên tục muốn bù đắp cho mình, nên bây giờ cô cũng không suy nghĩ gì nhiều nữa.
“Bà đã cho thì con cầm lấy đi. Mấy thứ này đáng ra phải đưa cho các con từ lâu rồi, chẳng qua là mẹ con các con cách xa chúng ta lâu quá.” Lão gia tử lại đột nhiên nói, trong giọng nói rõ ràng là bao hàm một tia áy náy với mẹ con Xuân Phong.
Nghe ông nói xong, mẹ Xuân Phong gật đầu với cô, ý bảo cô nhận lấy. Ý của ông cụ là nếu như mẹ Xuân Phong năm đó không bỏ đi, những thứ này đều sẽ tặng cho bà, chỉ tiếc là. . .
Cơm cũng đã ăn xong, chừng nửa canh giờ sau, lão phu nhân và những người khác trở về phủ trước, Xuân Phong còn phải lo liệu trong cửa hàng nên ở lại, mẹ và Xuân Vũ cũng ở lại hỗ trợ cô.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Quá nửa ngày, sảnh dưới vẫn đông đúc, hàng người ăn thử ở ngoài lại càng bận rộn hơn. Nhưng Xuân Phong đã quy định trước, mọi người xếp hàng lần lượt ăn, mỗi người chỉ được ăn một miếng. Nếu ai cũng ăn đến no, không phải là ăn đến rỗng túi cô luôn sao?
Xuân Phong đã dành đến tận 1/4 lượng thịt trong ngày hôm nay cho hoạt động ăn thử. Nhưng cũng may, chỉ cần nếm thử hương vị, đại bộ phận người ăn thử sẽ tiếp tục xếp hàng vào ăn trong cửa hàng, đấy là lí do tại sao sảnh chính vẫn luôn kín bàn. Đến cả phòng VIP trên tầng 2, mặc dù chi phí sẽ khoảng gấp đôi đại sảnh ở phía dưới, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tỷ lệ full bàn.
Tất nhiên hoạt động ăn thử sẽ thu hút một bộ phận người không khá giả đến chỉ muốn được ăn một ít thịt, thậm chí có người còn kéo cả gia đình đến xếp hàng ăn, Xuân Phong biết nhưng vẫn đối xử với họ bình đẳng như những người khác. Cũng chỉ là một miếng thịt thôi, cô cũng không thiếu chừng đấy bạc, còn có thể lưu lại danh tiếng tốt, vậy sao lại không làm?
Bằng cách này, Phiêu Hương Cư đạt được thành công vang dội ngay trong ngày đầu khai trương. Danh tiếng của Phiêu Hương Cư trong Kinh thành tuyệt không thua kém món Vịt quay Bắc Kinh ở thế kỷ 21.
Cuối cùng, đến khoảng 9 giờ tối, tất cả thịt trong bếp đều đã bị quét sạch, khách nhân mới không tình nguyện rời đi. Một số người xếp hàng cả ngày nhưng vẫn chưa đến lượt, Xuân Phong ghi lại tên và vẫn giữ chương trình giảm giá cho họ vào ngày mai, họ mới hài lòng rời đi.
Lại qua một ngày bận rộn, Xuân Phong cảm giác cơ thể không còn là của mình nữa, nhưng cô biết sự mệt mỏi này là đáng giá, đây chính là hũ vàng đầu tiên của cô ở Kinh thành.
Cũng may trước đó một người từ phòng tài vụ trong phủ đã được điều động đến đây giúp đỡ, nếu không, chắc Xuân Phong sẽ phải bận rộn đến tận nửa đêm. Tính toán sơ bộ, thu nhập ngày hôm nay lên đến tận hơn 2000 lượng. Xuân Phong nhìn con số, sửng sốt, nhiều vậy sao?