Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 204
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:50:26
Lượt xem: 94
Sau khoảng thời gian bận rộn chuẩn bị, rốt cuộc cũng đến ngày nhà hàng thịt nướng của Xuân Phong khai trương. Đêm trước đó, Xuân Phong đã thần bí nói cho lão phu nhân và lão gia tử, rằng ngày mai cô sẽ đưa họ ra ngoài, cho họ một niềm vui bất ngờ. về phần cữu cữu vào cữu mẫu, họ đã biết từ lâu, cô cũng đã thông báo sự kiện này cho biểu ca Hạ Lạc Hoa.
Vì thế, sáng sớm hôm đó, chủ tử của cả phủ đều dậy sớm, được Xuân Phong đưa đến Phiêu Hương Cư.
Mới đến giờ Thìn mà trước cửa nhà hàng đã chật ních người, có người muốn vào ăn đồ ngon, tất nhiên cũng có người đến xem náo nhiệt. Tuy nhiên, vẫn chưa đến giờ khai trương, vẫn chưa ai được vào, nên họ đều tập trung ở trước cửa. Vốn dĩ con người đều có tính tò mò, thấy trước cửa nhà hàng này đang tập trung người, những người đi qua cũng lại dừng lại ngó nghiêng, khung cảnh đã đông lại càng ngày càng chen chúc, đến mức ngã tư trước mặt gần như bị tắc nghẽn. Họ bắt đầu nóng vội thúc giục cửa hàng mở cửa.
Giờ Tỵ vừa điểm, Xuân Phong liền sai người mang pháo đã chuẩn bị trước ra, tự mình trèo lên thang, đích thân kéo tấm vải đỏ che tấm biển ra. Mấy chữ “Phiêu Hương Cư” cứng cáp, hữu lực hiện ra trước mắt mọi người.
Khi tiếng pháo đã dứt, Xuân Phong đứng trên bậc thềm Phiêu Hương Cư, nói với mọi người: “Hôm nay Phiêu Hương Cư khai trương, bắt đầu mở cửa buôn bán, cảm tạ các vị đã quan tâm, đến ủng hộ. Hôm nay các món ăn đều giảm giá 2 thành, ngoài ra còn có đồ ăn miễn phí, mời mọi người dùng thử.
“Tuyệt vời!” có người đột nhiên hô to, mọi người cũng cũng bắt đầu hoan hô.
Phiêu Hương Cư mở rộng cửa, khách khứa đổ xô vào, chỉ trong thời gian ngắn, đại sảnh đã kín chỗ. Xuân Phong nhìn khung cảnh náo nhiệt, trong lòng thập phần hài lòng, đúng là không uổng công cô vất vả bấy lâu.
...
Xuân Phong đặc biệt để dành phòng VIP lớn nhất cho người của Hộ Quốc Công phủ. Xuân Phong vừa định lên lầu nói chuyện với ông bà, đã thấy Trần Lam Lam và mấy vị tiểu thư tiến vào, Trần Lam Lam còn mang theo quà khai trương cho cô. Cô còn chưa kịp nói mấy câu với Lam Lam, một người phục vụ đã tới thông báo, Lam Dịch đại nhân từ Diêu Vương phủ mang lễ vật đến chúc mừng khai trương.
Xuân Phong lại bị dắt đến tiền sảnh, nhận quà của Lam Dịch mang đến xong, lại nhận thêm lễ vật của mấy vị quan chức. Lần này Xuân Phong trực tiếp bị doạ cho choáng váng, không hiểu tại sao lại có việc này.
Thực khách đang dùng bữa, thấy Xuân Phong được nhiều người quyền quý chức mừng như vậy, không khỏi thắc mắc, bà chủ này cuối cùng là thần thánh phương nào, mà lại được đối xử nồng hậu như vậy?
Thực tế, những người dân thường trong Kinh thành không biết Phiêu Hương các này là do ai mở ra, nhưng trong tầng lớp quý tộc Kinh thành thì lại không phải là chuyện bí mật gì. Những cửa hàng trên phố này đều là của những người có thế lực và cực kỳ giàu có. Vì vậy, sản nghiệp dưới trướng Diêu Vương phủ đột nhiên đóng cửa cho thuê vốn đã là chuyện ngạc nhiên rồi. hơn nữa, dù là người không biết cửa hàng này thuộc về Diêu Vương phủ, chỉ cần nhìn Xuân Phong ngày ngày ra ra vào vào bận rộn, tìm hiểu một chút là có thể rõ ràng, cửa hàng này tuyệt đối là có quan hệ với Hộ Quốc Công phủ.
Nhìn quanh một chút, Hộ Quốc Công phủ và Diêu Vương phủ đều là đối tượng quyền quý nhất nhì Kinh thành, ai lại không muốn nịnh bợ một chút chứ.
Đợi Xuân Phong bận rộn ở đại sảnh xong, lão phu nhân và mọi người đã gần ăn xong.
“Ông, bà, cữu cữu, cữu mẫu, ngại quá, con bận quá. Mọi người ăn có ngon miệng không?” Xuân Phong vừa bước vào phòng đã ngượng ngùng xin lỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-204.html.]
“Xuân Phong nha đầu, mau đến đây, mau ngồi xuống đi, chắc là mệt lắm rồi chứ gì. Ta không ngờ con lại có thể làm được mấy món mới lạ, độc đáo này.” bà cụ vui vẻ vẫy tay với Xuân Phong.
“Đúng vậy, trước đó Xuân Phong nói muốn mở cửa hàng, ta còn không dám tin. Không nghĩ tới Xuân Phong lại biết suy nghĩ khác biệt như vậy. Muội muội hàng ngày chắc là được ăn không ít đồ ngon do nha đầu này làm đúng không? Bánh tường vân hôm trước cũng ngon lắm.” Vương thị cũng không nhịn được mà vui vẻ khen ngợi.
“Bà, cữu mẫu, mọi người quá khen rồi. Ta lại không giỏi mấy chuyện nữ công như đại tỷ, chỉ biết làm mấy chuyện thô tục thế này thôi, để mọi người chê cười rồi.” Xuân Phong khiêm tốn.
“Vốn dĩ tổ tiên chúng ta đều sinh ra từ võ đạo, mấy chuyện làm ăn, đặc biệt là phương diện nhà hàng, cũng là chăm lo cho cuộc sống của người dân, cũng không coi là thô tục. Chỉ cần có thể đạt được thành quả, cũng không phải là không thể làm.” Lão gia tử bình thường luôn kiệm lời, hôm nay cũng đột nhiên lên tiếng đồng tình.
Trong lòng Xuân Phong, lão gia tử vẫn là một ông giá cứng nhắc, bảo thủ. Vốn dĩ Xuân Phong tưởng ông sẽ nói cô cả ngày chạy tới chạy lui, không ra dáng tiểu thư, không ngờ ông cũng tiến bộ như vậy.
“Ông con nói đúng đó, nữ tử vốn cũng cần phải học mấy chuyện kinh doanh này. Sau này lấy chồng, lo chuyện hậu viện, không tránh khỏi phải xử lý những chuyện này.” lão phu nhân cũng hài lòng gật đầu, mấu chốt là 2 lão nhân gia đều thấy món này ăn rất ngon miệng! Cho nên. . .
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Sính Đình, nếu có thời gian, con có thể tìm Xuân Phong tìm hiểu chút chuyện.” bà cụ quay sang nói với Hạ Sính Đình vẫn đang yên lặng ăn.
“Cháu gái đã biết ạ, có thời gian con nhất định sẽ đến nhờ Xuân Phong chỉ giáo.” Hạ Sính Đình cung kính đáp lời bà cụ, nhưng lại lén liếc Xuân Phong với ánh mắt khinh thường.
Hôm nay tâm trạng Xuân Phong rất tốt, cũng không thèm để nàng vào mắt, cần gì phải chấp một đứa trẻ con, cứ chuyên tâm làm việc kiếm tiền là được.
“Kỳ thật, lần này may có biểu ca giúp đỡ.” Xuân Phong chuyển chủ đề lên người Hạ Lạc Hoa.
“Ồ, thật sao, Lạc Hoa, con còn giúp đỡ được chuyện này sao?” ông lão những mày nhìn về người cháu đích tôn của mình.
“Đúng vậy, mọi người nhìn bức tranh treo ở cửa không, chính là biểu ca vẽ đó. Con chỉ cần miêu tả đơn giản cho huynh ấy, huynh ấy liền có thể vẽ thành như vậy.” Xuân Phong nhìn Hạ Lạc Hoa với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Thiên phú hội hoạ của biểu ca ngươi không tệ.” lão gia tử gật đầu. Ông đã nhìn thấy bức tranh đó, quả thực là vẽ rất đẹp, khiến cho người ta mới nhìn đã muốn vào ăn rồi.
“Biểu ca giỏi như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều nữ tử ái mộ lắm. À, nhân tiện, bà ơi, Lam Lam và mấy vị tiểu thư đang dùng bữa ở cách vách, con gọi mọi người qua đây ăn chung được không bà?” Xuân Phong lại tiếp tục chuyển chủ đề, nhắc đến Trần Lam Lam.
Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn biểu cảm của Hạ Lạc Hoa. Quả nhiên, vừa nghe nhắc đến tên Trần Lam Lam, mặt Hạ Lạc Hoa lập tức không được tự nhiên, Xuân Phong nén cười trong lòng. Hôm đó cô đã thấy đôi mắt đó quen lắm, nhưng nghĩ mãi không ra. Về đến phòng, cô ngẫm nghĩ rất lâu, mới nhớ ra, đấy không phải là đôi mắt của Trần Lam Lam sao? Hơn nữa, đó chính là ánh mắt nàng ấy nhìn biểu ca hôm đó.
Thì ra hai người này đã tình chàng ý thiếp rồi ha. Xuân Phong, vừa là chị em tốt, vừa là biểu muội ngoan, tất nhiên phải tạo cơ hội cho họ chứ.