Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 203

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:50:12
Lượt xem: 71

“Ta đương nhiên là tìm huynh bàn chuyện tốt.” Xuân Phong miệng thì nói có việc cần nói với Hạ Lạc Hoa, nhưng thân lại trực tiếp bỏ qua hắn, đi về phía bàn sách.

Nhìn động tác và biểu cảm của hắn lúc nãy, sẽ không phải là đang giấu cái gì đáng xấu hổ đấy chứ? Xuân Phong nghĩ đến điều này, lập tức cảm thấy như vừa phát hiện ra châu lục mới, nhanh tay lật tờ giấy trắng trên bàn lên.

Hạ Lạc Hoa thấy không ổn, muốn ngăn cô lại nhưng đã không kịp nữa.

Tờ giấy trắng bị lật ra, lộ ra bức tranh phía dưới, là một đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu. Phải nói là kỹ năng của Hạ Lạc Hoa cực kỳ tốt, Xuân Phong thậm chí có thể cảm nhận được sự dịu dàng của chủ nhân đôi mắt này. Nhưng tại sao ánh mắt này lại có chút quen thuộc nhỉ. Nhưng Xuân Phong nghĩ một lúc, nhất thời không nhớ ra nổi.

“À, hoá ra biểu ca thích kiểu phụ  nữ nhu tình dịu dàng thế này.” Xuân Phong nghịch ngợm nháy mắt với Hạ Lạc Hoa.

Hạ Lạc Hoa cũng bị hành động này của cô doạ, hắn quá xấu hổ, không biết phải làm gì, chỉ biết đứng bất động. Từ nhỏ hắn đã đưuọc nuôi dạy nghiêm khắc, chưa bị nữ tử trêu ghẹo thế này bao giờ, cũng chưa từng bị vạch trần qua, hắn vừa xấu hổ, vừa thẹn thùng.

“Biểu ca, đừng ngượng ngùng như vậy. Huynh chừng này tuổi rồi, thích người khác cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng phải nói là kỹ năng hội hoạ của huynh tốt quá, xem ra ta tìm đúng người rồi.” Xuân Phong không trêu chọc Hạ Lạc Hoa nữa, chính sự vẫn quan trọng hơn.

Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Xuân Phong, sắc mặt Hạ Lạc Hoa cũng khôi phục lại bình thường, bước đến hỏi: “Biểu muội đến tìm ta nhờ vẽ tranh sao?”

“Đúng vậy, ta tìm huynh vẽ một bức tranh mỹ thực.” Xuân Phong gật đầu.

“Tranh mỹ thực?” là tranh gì vậy, hắn khó hiểu hỏi.

“À, là thế này, ta sẽ miêu tả, huynh vẽ theo được không?” Xuân Phong nghĩ nghĩ, cũng không biết giải thích thế nào, thôi thì cứ ở cạnh diễn tả cho hắn vẽ vậy.

Nửa canh giờ sau, một bức vẽ thịt nướng đẹp đến mức có thể làm cho người nhìn chảy cả nước miếng cũng ra đời, chỉ số ngưỡng mộ của Xuân Phong với vị biểu ca này tăng vọt. Hắn thậm chí có thể vẽ một bức tranh thế này chỉ bằng lời mô tả của cô!

“Biểu ca, huynh đúng là một hoạ sĩ tài ba, sao huynh lại có thể vẽ đẹp thế này chứ.” Xuân Phong ôm bức tranh vào lòng như thể vừa tìm được kho báu. Cô chắc chắn bức vẽ này sẽ giúp cửa hàng của cô lên một tầm cao mới.

“Biểu muội quá khen, tài nghệ vụng về, không dám khoe khoang.” Hạ Lạc Hoa cũng không biết hoạ sĩ tài ba trong lời Xuân Phong nghĩa là gì, nhưng hẳn là đang khen hắn, vì thế khiêm tốn nói.

“Biểu ca, quá khiêm tốn cũng là một cách kiêu ngạo đó, huynh có biết không?”

Nếu như thế này còn gọi là vụng về, kỹ nănng kém vậy mấy nét gà bay chó sủa của Xuân Phong thì gọi là gì?

Hạ Lạc Hoa đứng yên, không nói gì, chỉ mỉm cười.

“Được rồi, ta rất hài lòng bức vẽ này của huynh, coi như là đền bù cho việc mấy hôm trước huynh đụng phải ta đi.” Xuân Phong ranh mãnh nháy mắt.

“Ừ, đa tạ biểu muội không trách ca ca.” Hạ Lạc Hoa nhìn bộ dáng giảo hoạt của Xuân Phong, cảm thấy cô rất đáng yêu, thú vị hơn vị muội muội luôn đoan trang hiền tuệ của mình nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-203.html.]

“Ừ, cũng muộn rồi, ta đi trước đây.” Xuân Phong cẩn thận cuộn bước tranh lại, ôm trong ngực, rồi tạm biệt Hạ Lạc Hoa. Trước khi rời đi, Xuân Phong lại lướt qua bức tranh đôi mắt trên bàn, trong đầu dường như liên tưởng đến gì đó, nhưng lại không thể nắm bắt được. Cứ như vậy, Xuân Phong vui vẻ ôm bức tranh về Hương Lăng Viện. Cô sẽ nhờ Huyền Dịch tìm người đóng khung, sáng mai sẽ treo ở cửa hàng.

Sau một ngày làm việc mệt nhọc, cuối cùng Xuân Phong cũng có thể thoải mái đặt lưng xuống giường nghỉ ngơi. Cô tưởng tượng đến cảnh khai trương cửa hàng, trong lòng vui vẻ đến mức cười ngọt ngào ngay cả trong giấc mơ.

Bách Lý Mặc Thần đến thăm cô, liền nhìn thấy khung cảnh người đẹp ngủ trên giường với nụ cười ngây ngô. Nhìn nụ cười của cô, tâm trạng của hắn cũng tốt lên không ít. Hắn nằm xuống bên cạnh Xuân Phong, ngửi thấy mùi hương thanh mát quen thuộc, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ êm đềm. Mấy hôm nay hắn không đến đây, đêm nào cũng trằn trọc. Mặc dù Du thần y đã căn dặn rất kỹ, nhưng cảm giác mất ngủ rất mệt mỏi, nên tối nay hắn mặc kệ Du thần y, chạy đến đây, không biết từ bao giờ hắn lại ỷ lại vào cô như vậy.

Bách Lý Mặc Thần nhìn khuôn mặt thuần khiết đang say ngủ, cô như một đoá tuyết liên hoa cao quý, bất khả xâm phạm, tạp niệm trong lòng hắn cũng bay sạch. Cho nên Bách Lý Mặc Thần nằm bên cạnh cô, yên bình trải qua một đêm.

Sáng hôm sau, Xuân Phong bị cảm giác ngưa ngứa trên trán đánh thức, cô vội vàng mở mắt ra, chính là hắn. Trong mắt cô ánh lên một tia sáng vui vẻ, hoá ra là hắn hôn cô.

“Tối qua huynh đến lúc nào thế, ta ngủ say quá, không biết huynh đến.” Xuân Phong đứng dậy, có chút ngại ngùng vuốt vuốt mái tóc hơi rối của mình.

“Nàng ngủ ngon quá, ta không nỡ đánh thức. Ta phải đi bây giờ, nàng ngủ thêm một chút đi.” Bách Lý Mặc Thần nhìn ra cửa sổ, bầu trời đã bắt đầu có chút ánh sáng yếu ớt đầu ngày, dịu dàng nói.

“Vậy ta ngủ thêm một chút, hôm nay chắc sẽ bận rộn nhiều việc, hơn nữa, khoảng thời gian này ta sẽ khá bận, không giành được nhiều thời gian cho huynh.” Xuân Phong bĩu môi, nắm lấy vạt áo Bách Lý Mặc Thần, có chút làm nũng.

“Ừ, ta biết rồi, nàng ngủ thêm đi, đừng để bản thân mệt mỏi quá.” Bách Lý Mặc Thần nhìn Xuân Phong, trong lòng lại . . .

Không được, hắn phải nhanh chóng chạy trốn, người ta nói nam nhân buổi sáng đều . . . Lại nhìn thấy Xuân Phong làm nũng, dưới bụng hắn lập tức. . . Tóm lại là hắn phải chạy nhanh thôi.

Hắn nhét Xuân Phong trở lại vào chăn, dặn dò thêm mấy câu, sau đó nhanh chân rời đi.

 

“Sao mà vội vàng vậy chứ?” Xuân Phong lẩm bẩm rồi lại ôm chăn tiếp tục ngủ.

Buổi sáng, sắp xếp trong tiệm xong xuôi, Xuân Phong lại mang một xấp tờ rơi đến trước cổng chợ. Nhưng hôm nay rõ ràng là đám trẻ con không đông bằng hôm qua, vẻ mặt một số bạn nhỏ cũng không tốt lắm, Xuân Phong có chút bối rối.

“Đại tỷ tỷ!” vẫn là tiểu cô nương hôm trước vui vẻ gọi cô.

“Ừ, mấy đứa đến sớm vậy.” Xuân Phong ngồi xổm xuống, nói chuyện với chúng.

“Vâng, tỷ tỷ.” tiểu cô nương lễ phép đáp lời Xuân Phong.

Xuân Phong gật đầu, trực tiếp chia tờ rơi mang theo cho mấy đứa trẻ.

Sau mấy ngày quảng bá, hầu như mọi người đều đã biết đến nhà hàng của Xuân Phong, mấy người thích náo nhiệt thậm chí còn đến thẳng cửa hàng, hỏi xem có đúng là được ăn thử miễn phí không.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Nhìn thấy bức vẽ của Hạ Lạc Hoa dán trước cửa, không biết có bao nhiêu người lặng lẽ nuốt nước miếng chờ đợi.

Loading...