Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 188

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:43:37
Lượt xem: 93

“Tiểu nhân Lý Đại Tề, năm nay mười tám tuổi, sống ở phố Thiên Thuỷ, trước đây từng làm bồi bàn trong quán trọ.” Người đến cung kính nói với vẻ mặt lấy lòng. Nhưng hắn vừa mở miệng, liền có một cỗ mùi hôi khó chịu xông ra, khiến Xuân Phong cau mày, đến mức muốn chạy trốn khỏi chỗ này.

“Trời ạ, sao lại thối thế, người này ăn gì vậy.”

“Được rồi, ngươi có thể đi.” Xuân Phong che mũi, có chút không kiên nhẫn nói.

“Đừng mà, tiểu thư. Tiểu nhân có nhiều kinh nghiệm, tiểu nhân còn có thể. . . “ người nọ vừa nghe thấy Xuân Phong đuổi mình đi, liền bật người vội vã giải thích, mới nói được nửa câu đã bị Xuân Phong bẻ gãy: “Được rồi, ta bảo ngươi đi mà.”

Xuân Phong vừa nín thở vừa nói, vì người nọ quá nóng lòng giải thích, nên đã xông đến cạnh Xuân Phong, làm Xuân Phong suýt chút nữa ngất đi. Cho nên sắc mặt Xuân Phong đen thùi lùi, người đàn ông vừa nãy nhìn thấy, cũng không dám nói gì nữa, sợ đắc tội cô, nên đành tức giận bỏ đi.

Xuân Phong quay người sang bên khác điều hoà lại hơi thở một chút, mới cảm thấy khá hơn.

Má ơi, người này không thể dùng. Nếu không, chỉ cần một người này, phỏng chừng có thể đuổi hết khách của cô. Cô muốn bán đồ ăn ngon, mọi thứ xung quanh phải để cho khách hàng được hưởng thụ, nếu có người như vậy ở đây, quán của nàng không cần mở nữa.

Nghĩ đến đây, Xuân Phong đặt ra tiêu chuẩn cao hơn một chút cho vị trí tuyển dụng này.

Đầu tiên, vì định vị khách hàng là từ trung đến cao cấp, nên những người ở trong cửa hàng phải tự tin. Nam nữ không cần quá xinh đẹp, nhưng ít nhất phải ưa nhìn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự ngon miệng của khách hàng.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Thứ hai, phải cư xử đúng mực, ăn nói lịch sự, không được hôi miệng, hôi chân, hay có mùi cơ thể. Tóm lại là không có bất cứ mùi hôi gì.

Còn nữa, phải nhanh nhẹn, làm việc lưu loát, tốt nhất là biết đọc, như vậy sẽ không sợ đắc tội mấy khách quý.

Xuân Phong điều chỉnh trạng thái của mình xong, mới kêu người tiếp theo vào.

Thoạt nhìn, nữ tử này có bộ dạng khá thanh tú, nhưng Xuân Phong vừa hỏi, nàng liền khẩn trương, lắp bắp đến nỗi không nói được câu hoàn chỉnh. Xuân Phong chỉ có thể lắc đầu, nếu khách hàng hỏi mà bồi bàn thế này, hẳn là sẽ không hài lòng.

Không được, không được.

“Tiếp theo!”

Nghe thấy Xuân Phong nói vậy, nữ tử ôm mặt khóc nức nở, chạy đi, giống như vừa mới thất tình vậy.

Cứ thế, Xuân Phong tiếp tục phỏng vấn đến tận quá giờ ăn tối, mới tuyển được 12 người, tuy vẫn thiếu một ít so với chỉ tiêu, nhưng cũng tạm chấp nhận được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-188.html.]

Xuân Phong vươn vai, hỏi Phú Quý: “Bên ngoài còn mấy người?”

“Tiểu thư, chỉ còn một nữ tử.” Phú Quý cung kính trả lời.

“Được, bảo nàng vào đi.” Xuân Phong gật đầu, cũng không ôm quá nhiều hi vọng.

“Ân nhân, là người.”

Xuân Phong đang lắc lắc cổ cho đỡ mỏi thì đã nghe thấy một giọng nói hưng phấn. Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đây không phải là người cô đã cứu lúc ở Thiên Bảo Các về sao?

“Là ngươi! Đã lâu không gặp!” Xuân Phong mỉm cười với Thu Nương như chào một người bạn cũ.

"Không ngờ lại gặp được ân nhân của mình ở đây." Thu Nương có chút kích động nói. Cô vẫn luôn khắc ghi ân tình của Xuân Phong, không ngờ hôm nay lại đến đúng cửa hàng của cô ấy.

“Ngươi tới đây xin việc sao?” Xuân Phong nhướng mày nhìn cô.

“Vâng, đúng vậy. Không biết ân nhân có coi thường ta không. Nếu được làm ở đây, ta không cần tiền công, chỉ cần cho ta đồ ăn là được, coi như ta báo đáp ân tình của ân nhân.” Thu Nương nói với ánh mắt cầu xin.

“ĐƯợc rồi, đừng có nói ân nhân này kia nữa. Ta là Xuân Phong, ngươi gọi là ta Xuân Phong cũng được. Ở đây ta còn thiếu mấy người, ngươi ở lại đi. Tiền công ta vẫn trả như thường, ở đây ta không thuê người không công. Chỉ cần ngươi ở đây chuyên tâm làm việc là báo đáp lớn nhất cho ta rồi.” Xuân Phong cười, vỗ vỗ bả vai Thu Nương. Khi cứu Thu Nương, Xuân Phong đã cảm nhận được cô không phải là người xấu, cô vẫn có vài phần tin tưởng nữ tử này. Hơn nữa, dung mạo, phong thái của Thu Nương hoàn toàn phù hợp với yêu cầu công việc. Đã là người quen, lại biết nàng đang gặp khó khăn, để nàng ở lại cũng không có gì sai.

“Được, vậy đa tạ ân nhân.” Thu Nương do dự một chút, rồi cảm kích nói. Chỉ cần Xuân Phong cho nàng ở lại, nàng sẽ có cơ hội báo ân. Nàng cũng không có gì mà phải vội, nhất định sẽ chuyên tâm làm việc.

“Hả, ta vừa nói gì?” Xuân Phong cố ý chau mày.

“Xuân. . . Xuân Phong”, Thu Nương có chút ngượng ngùng gọi một tiếng. Trong mắt cô, Xuân Phong là ân nhân của nàng, nàng đặt Xuân Phong ở vị trí rất cao, cộng với sự tôn trọng và ngưỡng mộ, cô vẫn chưa thể ép bản thân gọi tên ân nhân một cách bình thường như thế.

“Vậy ổn hơn nhiều. Ta còn chưa hỏi, ngươi tên gì? Hiện tại ngươi sống ở đâu, nếu không tiện, ngươi có thể ở đây luôn cũng được, ở hậu viện có phòng.” Xuân Phong biết nàng không có người thân ở đây nên hỏi thăm.

“Mấy hôm nay ta vẫn ở nhà trọ đó, giúp chút việc vặt, ông chủ tốt bụng cho ta chỗ ở và thức ăn. Nếu được nhận, ta nghĩ ở đây sẽ tiện hơn.” Thu Nương suy nghĩ, cuối cùng vẫn nói rõ tình huống của mình. Tuy rằng nàng không muốn nợ Xuân Phong quá nhiều, nhưng thực tế buộc nàng phải làm như thế, nhất định tương lai nàng sẽ báo đáp tiểu thư đầy đủ.

“Được rồi, vậy hôm nay ngươi về thu thập đi, từ ngày mai có thể ở lại đây. Ta sẽ sai Tiểu Đào dọn dẹp phòng cho ngươi.” Xuân Phong sảng khoái đồng ý. Những người mới tuyển hôm nay phần lớn là người địa phương, sống ở quanh đây, nên chỉ có nhóm Phú Quý ở lại hậu viện, vẫn còn phòng trống.

“Được, ta cũng muốn về báo tin vui cho Dương đại ca, ngày mai chúng ta gặp lại.” Thu Nương nhẹ nhàng cười với Xuân Phong rồi quay người rời đi. Không biết tại sao, chỉ cần nhìn thấy Xuân Phong, nỗi buồn trong lòng nàng được giải toả đi rất nhiều, tâm trạng cũng tốt lên không ít.

Thu Nương trở về nhà trọ với tâm trạng phấn khích, trực tiếp đến phòng Dương Đại Sinh, báo tin vui cho hắn: “Dương đại ca, báo cho huynh một chuyện tốt, huynh có biết hôm nay ta gặp ai không? Ta gặp lại vị cô nương đã cứu ta lần trước. Hoá ra cửa hàng mới mở trên phố Dung Hoa là của cô ấy.” Thu Nương có chút kích động, nhưng cử chỉ vẫn thập phần nhã nhặn.

Loading...