Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 187

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:43:25
Lượt xem: 84

Ngày hôm sau, Thu Nương dậy sớm dọn dẹp. Thực ra cô cũng chẳng có gì phải dọn. Cô chỉ có hai bộ quần áo, từ lúc được cứu đến giờ cô vẫn chưa may đồ mới. Cô cầm số tiền ân nhân cho hôm trước đến hàng vải và chọn tấm rẻ nhất để may một bộ mới. Cô gấp chăn gọn gàng, dọn dẹp phòng thật ngăn nắp, sau đó chải tóc, búi tóc gọn gàng, rửa mặt thật kỹ. Sau khi nhìn vào gương và hài lòng, cô quay người xuống bếp. Cô chào người đàn ông trong bếp rồi bắt đầu nầu ăn. Thu Nương muốn làm bữa sáng cho Dương Đại Sinh để tỏ lòng cảm ơn. Bất kể hôm nay cô có may mắn được chọn hay không, cô vẫn cảm thấy mình cần làm gì đó để cảm ơn hắn vì đã cưu mang cô lâu như vậy.

Thu Nương làm việc rất năng suất, chỉ một lúc sau, cô đã chuẩn bị xong một nồi cháo và mấy món khai vị. Cô múc lên khay và mang đến cửa phòng Dương Đại Sinh.

“Dương đại ca, là ta, Thu Nương đây.” Thu Nương đứng ở cửa, nhẹ nhàng gọi.

“À, Thu Nương, đợi ta một chút.” Lúc này, Dương Đại Sinh mới dậy, vẫn đang tắm rửa, hắn buông chiếc khăn xuống, đi về phía cửa.

“Có chuyện gì vậy?” Dương Đại Sinh mở cửa, nói với Thu Nương, thấy cô đang bưng khay đồ ăn, hắn liền tránh qua để cô bê vào.

“Dương đại ca, đây là mấy món ta mới làm xong, huynh ăn đi cho nóng.” Thu Nương đặt khay lên bàn.

“Sao lại khách khí vậy chứ.” Dương Đại Sinh xấu hổ, đứng gãi đầu.

“Ta cũng không biết làm gì để cảm tạ huynh, ta chỉ có chút tay nghề này, mong huynh không ghét bỏ. Huynh là người tốt, sau này ắt hẳn sẽ có phúc báo.” Thu Nương xoay người, đối diện với Dương Đại Sinh. Cõ lẽ Thu Nương cảm nhận mình sắp rời đi, nên cũng không gọi hắn là ông chủ Dương nữa, mà đổi thành Dương đại ca.

Dương Đại Sinh thấy Thu Nương chân thành, đột nhiên cảm thấy Thu Nương hôm nay có chút khác với bộ dáng thường ngày, tựa hồ có vẻ tự tin hơn, hơn nữa nàng còn búi tóc gọn gàng, trông càng dịu dàng hơn.

“Được rồi, đừng thất thần nữa, nhanh ăn đi.” Thấy Dương Đại Sinh đứng bất động, Thu Nương cười nói to.

“À, ừ.” Dương Đại Sinh phục hồi tinh thần, gật đầu đi đến bên bàn, ngồi xuống, bắt đầu ăn.

Hai người im lặng ăn xong bữa sáng, Thu Nương bắt đầu đi đến phố Dung Hoa

  ...

“Mẹ, hôm nay con phải đến cửa hàng tuyển người, chắc sẽ về muộn, mẹ đừng đợi con ăn tối nhé.” Xuân Phong ăn sáng, dọn dẹp xong mới dặn mẹ. Đêm qua cô đã nói với cả nhà về chuyện mua người, mọi người đều đồng ý với cách làm của Xuân Phong. Việc hôm nay cô cũng đã bàn qua với mọi người, nên mẹ cô cũng không ngăn cản.

Có thể là mọi người đã quen với tác phong của Xuân Phong từ trước đến giờ, mẹ Xuân Phong cũng không nghĩ một cô gái trẻ chưa xuất giá như cô, suốt ngày chạy tới chạy lui ở ngoài như thế có gì không ổn. Nhưng tất nhiên không phải ai cũng nghĩ như vậy. Xuân Phong chân trước vừa mới ra khỏi cổng, đã có một nha hoàn chạy đến Thục Hương Viện.

“Tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi.” Phu xe dừng xe lại, cung kính nói với Xuân Phong.

“Ừ, hôm nay ngươi cứ về trước đi, ta còn có việc phải làm.” Xuân Phong xuống xe, căn dặn phu xe.

“Vâng, thưa tiểu thư.” Phu xe cung kính cúi đầu, sau đó đánh xe theo đường cũ quay về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-187.html.]

Xuân Phong đến có chút sớm, nhưng lúc này, ở trước cửa nhà hàng đã đứng đầy người. Cho nên Xuân Phong lựa chọn vào bằng cửa sau.

Vừa vào cửa, cô đã thấy mấy người hôm qua cô mua về đang bận rộn lau chùi, quét sân, một số người đàn ông thì đang lau dọn trên trần nhà. Thấy Xuân Phong đến, mọi người lập tức dừng tay, cung kính bước tới chào Xuân Phong: “Tiểu thư!”

“Ừ, các ngươi vất cả rồi.” Xuân Phong nói theo thói quen, nhưng vẫn làm một số người có phần thụ sủng nhược kinh. Đây là lần đầu tiên có người nói họ vất vả. Nếu là ở chỗ khác, chỉ cần họ làm việc chậm một chút sẽ bị ăn mắng, làm sao có chuyện được cư xử ôn hoà như vậy. Cảm tình với Xuân Phong lập tức tăng vọt. Hôm qua tiểu thư nói với họ, cô có thể giúp họ thoát kiếp nô lệ, hôm nay họ mới tin là cô nói thật. Có thể thấy chủ tử của bọn họ là một người vô cùng lương thiện.

“Chúng nô tì mệnh tiện, đây là việc chúng nô tì nên làm.” Một người phụ nữ có vẻ ngoài có chút tròn trịa nói.

“Ta còn chưa hỏi tên các ngươi, các ngươi lần lượt báo tên đi.” Xuân Phong hài lòng nhìn họ.

“Hồi bẩm tiểu thư, nô tì là Tiểu Đào!”

“Nô tì là Tiểu Thanh.”

“Nô thì là Ngọc Châu.”

“Nô tài Lý Phú Quý.”

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Nô tài Triệu Đại Hải.”

“Nô tài Vương Đại Ngưu.”

Mấy người lần lượt báo tên. Xuân Phong nghe những cái tên có phần hơi quê mùa thì có chút buồn cười, nhưng vẫn nhớ kỹ tên từng người.

“Được rồi, các ngươi dọn dẹp chỗ này đi, chút nữa ta cần phỏng vấn người làm, các ngươi mở cửa ra đi. Phú Quý, các ngươi ra ngoài bảo họ xếp hàng, lần lượt đi vào, ta sẽ gọi từng người một.” Xuân Phong nghe mọi người giới thiệu xong tên họ thì bắt đầu phân phó. Nhóm Ngọc Châu tiếp tục dọn dẹp, nhóm Phú Quý đi về cửa trước mở cửa. Xuân Phong đi đến đại sảnh, ngồi xuống, chờ những người đến phỏng vấn.

“Cửa mở rồi, mở rồi.” cửa vừa mở ra, bên ngoài đã bắt đầu xôn xao.

“Ấy, ấy, đừng chen lấn, chân của ta!” không biết là ai đang hét.

“Im lặng! Im lặng!” Phú Quý vỗ tay, hô to với đám người. “Chủ nhân ta nói mọi người xếp hàng, lần lượt đi vào, ai chen hàng sẽ không được vào nữa.” Vốn dĩ Xuân Phong chỉ yêu cầu xếp hàng, nhưng Phú Quý nhìn thấy đám người quá đông, lộn xộn, liền linh hoạt nói thêm một câu. Xuân Phong ngồi ở trong nghe thấy, không khỏi gật đầu, người này không tệ, đầu óc khá linh hoạt, sau này công tác hướng dẫn cũng sẽ không quá khó khăn.

Những người đang náo nhiệt nghe Phú Quý nói, liền lập tức im lặng, tự giác xếp thành 2 hàng ngay ngắn, một hàng nam, một hàng nữ. Ngẫu nhiên sẽ có vài người nhảy vào chen hàng, nhưng họ cũng chỉ nhẹ giọng cãi cự đôi câu, không dám ồn ào, sợ lại mất đi cơ hội kiếm tiền tốt.

Thấy mọi người xếp hàng ổn định, Xuân Phong mới gọi người đầu tiên vào.

“Báo tên, tuổi, địa chỉ của ngươi đi. Trước đây ngươi đã từng làm bồi bàn chưa?” Xuân Phong mặt không đổi sắc, hỏi người đối diện.

Loading...