Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 186
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:43:09
Lượt xem: 85
"Được rồi, nhớ kỹ, các ngươi từ nay về sau là người của ta, các ngươi phải nhớ rõ bổn phận của mình là gì. Đi theo ta, chỉ cần chịu khó làm việc nghiêm túc, trung thành, ắt sẽ không thiệt. Các ngươi làm việc cho ta, ta sẽ trả công, sẽ làm cho cuộc sống của các ngươi càng ngày càng tốt, thậm chí còn có thể thoát kiếp nô lệ. Nhưng nếu ta phát hiện có người ăn cây táo rào cây sung, đừng trách bổn tiểu thư vô tình. Hãy nhớ các ngươi đều đã ký khế ước bán thân, nhớ chưa?” Xuân Phong nhìn những người đang đứng trong sân, nghiêm túc nói.
“Nô tài, nô tì thề trung thành với tiểu thư!” Xuân Phong vừa nói xong, họ đều cung kính nói với Xuân Phong.
“Ừ, biết vậy thì tốt, hôm nay cứ đi nghỉ ngơi thật tốt đi.” Xuân Phong hài lòng gật đầu.
Không phải cô muốn áp chế gì họ, chỉ là những thứ cô truyền cho họ sau này đều là sinh kế của cô. Để đảm bảo sự nghiệp bản thân, cô chỉ có thể nghiêm túc răn dạy họ từ đầu.
Sau khi giải quyết xong chuyện mua người, Xuân Phong dán thông cáo tuyển người trước cửa hàng. Giống như việc tuyển dụng ở hiện đại, cô viết yêu cầu lên giấy đỏ bắt mắt, rồi treo trước cửa.
Bố cáo vừa được dán lên, đã có một đám đông tụ tập vào. Mọi người chỉ vào thông tin trên tờ giấy: “Cửa hàng chúng ta đang cần 15 người phục vụ, không giới hạn nam nữ, cung cấp cơm ngày 3 bữa và chỗ ở. Yêu cầu: trên 15 tuổi, dưới 25 tuổi; ngũ quan đoan chính; thân thể khoẻ mạnh không bệnh tật. Người quan tâm hãy đến cửa hàng chúng tôi để phỏng vấn, thời gian là trưa mai.”
“Ồ, hoá ra là tuyển phục vụ. Nhà hàng này hoành tráng ghê, tuyển một lúc nhiều người như vậy, không biết là định bán gì.” Người đàn ông vừa đọc xong, đã có người bàn tán.
“Đúng vậy. Nhưng những người có thể mở cửa hàng trên phố Dung Hoa đều có chút bối cảnh, thuê chừng đấy người cũng không lạ gì.” Một người khác lại nói.
“Ừ, đúng, nhưng cũng thật mong chờ, không biết ở đây sẽ là gì, đã lâu lắm rồi trên phố Dung Hoa không có cửa hàng nào mới.”
Trên con phố này đều là sản nghiệp của những người có thế thực ở Kinh thành, kinh doanh ổn định, phát đạt, hầu hết những cửa hàng ở đây đều đã hơn chục năm tuổi, thậm chí còn có cửa hàng tận trăm năm tuổi. Nếu không có Bách Lý Mặc Thần, Xuân Phong sẽ không bao giờ chen chân được vào đây.
Vì vậy, một số công tử, tiểu thư đã bắt đầu để ý đến cửa hàng của Xuân Phong. Chỉ là từ trước đến nay, Xuân Phong luôn đóng cửa tu sửa, đến giờ vẫn chưa có bảng hiệu, cửa hàng cũng chưa có tên. Việc này làm cho cửa hàng có một loại thần bí mơ hồ, làm cho người ta càng mong chờ.
Dung Hoa là con phố phồn hoa nhất, nên tiền lương tất nhiên cũng cao hơn những chỗ khác. Ở đây, hầu hết người làm đều là nhờ vào quan hệ, có rất ít người tuyển dụng công khai như Xuân Phong, tuyển một lúc nhiều người như vậy lại càng hiếm.
Tin tức nhà hàng của Xuân Phong tuyển dụng lan ra khắp tầng lớp lao động, mọi người đều muốn thử sức, thử vận may, thậm chí một số nữ tử còn có chút hưng phấn chạy đến nhìn cửa hàng của Xuân Phong. Ông chủ quán trọ cũng nghe được tin này, liền chạy vào sau bếp nói với Thu Nương đang rửa bát.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-186.html.]
“Thu Nương, ta nghe nói ở phố Dung Hoa có một cửa hàng đang tuyển người, nam nữ đều được, bao ăn ở, ngươi thử đi xem thế nào.”
“Ông chủ Dương, ta làm gì sai sao? Ngài nói ra, ta nhất định sẽ sửa.” Thu Nương nghe ông chủ nói xong, không hề vui vẻ, ngược lại có chút sợ hãi nhìn ông chủ.
Mấy ngày nay, cô sống bằng nghề rửa bát cho quán trọ, nhưng vì việc kinh doanh của cửa hàng không được tốt nên ông chủ chủ cho cô ăn ở mà không trả lương. Nhưng dù thế, nàng vẫn rất thoả mãn. Với nàng bây giờ, không gì quan trọng hơn việc sống sót. Nàng tưởng ông chủ thấy nàng làm việc chậm chạp, muốn đuổi nàng đi, nên thương tâm hỏi.
“Hả, đừng nghĩ nhiều như vậy. Thu Nương, ta không phải là muốn đuổi ngươi đi, chỉ là ta thấy đây là một cơ hội tốt. Ngươi biết đấy, chúng ta làm ăn không được tốt, không trả lương cho ngươi được. Mức lương ở phố Dung Hoa cao nhất Kinh thành, hơn nữa chủ của cửa hàng kia lại là nữ tử. Đây không phải là cơ hội tốt cho ngươi sao? Ngươi không cần lo lắng như vậy. Nếu người ta không thích ngươi, ngươi cứ về đây, ở đây ta vẫn lo được cho ngươi ăn ở. Ta chỉ là nghĩ cho ngươi thôi.” Nhìn ánh mắt đáng thương của Thu Nương, Dương Đại Sinh thật là không chịu nổi. Hắn còn chưa nói đuổi nàng đi, sao nàng lại tỏ ra uỷ khuất đáng thương như vậy rồi, giống như là hắn khi dễ nàng vậy.
Hắn sợ nhất là nhìn thấy dáng vẻ như thế của nữ tử, vì thế, vừa thấy Thu Nương đau lòng, hắn liền không khỏi bối rối.
Nghe Dương Đại Sinh giải thích, Thu Nương mới thở phào nhẹ nhõm, cô rất biết ơn hắn, nhưng cũng cực kỳ xấu hổ về hành động vừa rồi của mình.
Người ta đều là muốn tốt cho nàng, vậy mà nàng lại. . .
Nếu không có Dương Đại Sinh và vị cô nương tốt bụng kia, e rằng cô đã chớt đói ở trên đường hôm đó rồi.
Được, để có thể báo đáp những người đã có ơn với mình, cũng để có thể tự mình đòi được công bằng, Thu Nương quyếtt định thử một lần.
“Vâng, đa tạ ngài đã lo lắng, ngày mai ta sẽ đi xem thử. Mấy ngày nay may có ngài chiếu cố, nếu không có ngài thu lưu ta, chắc ta đã sớm chớt đói ở đầu đường rồi.” Thu Nương cảm kích nói với Dương Đại Sinh.
“Ngươi đang nói gì vậy, là mệnh ngươi chưa tuyệt, ông trời đang giúp ngươi đó. Bằng không, làm sao ngươi có thể gặp được vị tiểu thư kia. Đừng lo lắng, khổ tận cam lai, cuộc sống của ngươi sau này sẽ càng ngày càng tốt.” Dương Đại Sinh đột nhiên nói, không nghĩ đến hắn vậy mà lại nói đúng tương lai cho Thu Nương, tất nhiên đấy là chuyện của sau này.
“Cảm tạ ông chủ, tương lai nếu Thu Nương phát đạt, nhất định sẽ không quên ân đức của ngài.” Thu Nương khẽ mỉm cười. Đôi mắt phượng không hẳn quá dài, nhưng cười lên lại cho người ta thấy được một loại khí chất đặc biệt.
Dương Đại Sinh cảm thấy đằng sau nữ tử này hẳn là phải có một câu chuyện đặc biệt.
“Được rồi, ta chờ ngày ngươi phát tài. Nhớ phải đi trước trưa mai đó, hôm nay cố làm xong sớm rồi đi nghỉ đi. Ngày mai nhớ giữ tinh thần thật tốt nhé.” Dương Đại Sinh nhìn nụ cười của Thu Nương, trong lòng bỗng thấy thoải mái, dặn dò nàng mấy câu rồi rời đi.