Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 189
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:43:51
Lượt xem: 79
Sau khi Thu Nương rời đi, Xuân Phong một mình ngồi trên ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, mấy người Phú Quý cũng bị cô giục đi ăn cơm. Ngay khi cô chuẩn bị chậm rãi chìm vào giấc ngủ, một bàn tay ấm áp sờ lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa bóp. Mùi thơm trong lành truyền tới, Xuân Phong liền nhận ra là hắn tới.
“Mệt lắm à, nghỉ một chút rồi đi ăn, ăn xong hẵng ngủ.” giọng nói từ tính, cuốn hút truyền đến, Xuân Phong có phần mệt mỏi, lười biếng nhưng vẫn không nhịn được mà đáp ứng: “Ừ.”
“Ta dẫn nàng đi ăn tối.” Nói xong, Bách Lý Mặc Thần cúi người, ôm Xuân Phong, bay lên. Lúc đầu, Xuân Phong bị động tác đột ngột này làm cho có chút choáng váng, nhưng sau đó, sự mệt mỏi xông đến, cái ôm của hắn quá thoải mái, cô nhanh chóng ngủ quên trong vòng tay hắn. Mãi đến khi đồ ăn được bê lên hết, Bách Lý Mặc Thần mới nhẹ nhàng đánh thức cô dậy.
“A, đến giờ ăn rồi sao?” Xuân Phong mở mắt, có chút mơ màng hỏi.
Bách Lý Mặc Thần nhìn bộ dáng ngái ngủ của cô, ánh mắt mơ màng, đáng yêu cực kỳ, thật muốn ôm nàng, hôn nàng thật lâu. Nhưng giờ ăn cơm quan trọng hơn, nếu không, tiểu yêu của hắn đói bụng, hắn chính là người đau lòng nhất.
“Ừ, uống miếng nước trước đi rồi ăn.” Bách Lý Mặc Thần đem Xuân Phong từ trong lồng n.g.ự.c đặt xuống ghế, lại lấy cho nàng một cốc nước ấm, ôn nhu nói.
Xuân Phong bình thường chưa bao giờ để ý những chuyện này, cũng chưa từng yêu đương, chưa từng được đối xử dịu dàng như vậy, nên thời khắc này, trong lòng nàng ngập tràn hạnh phúc.
“Vâng.” Xuân Phong ôn nhu gật đầu, sau đó cầm cốc nước lên uống một ngụm, uống xong còn khẽ l.i.ế.m khoé miệng một chút. Người nào đó thấy cảnh này, lửa nóng trong lòng không khỏi dâng lên. Nha đầu này đúng là . . .
“Ăn đi.” Bách Lý Mặc Thần đưa đũa cho Xuân Phong, cũng cầm đũa của mình lên. Nhưng hắn không ăn mà chỉ chăm chăm gắp cho Xuân Phong. Xuân Phong nhịn đói cả một ngày, nhìn thấy một bàn đồ ăn thịnh soạn, bắt đầu chảy nước miếng, cầm đũa lên bắt đầu ăn không ngừng. Cô không cần biết bộ dáng ăn của mình trước mặt Bách Lý Mặc Thần như thế nào nữa, cô đói quá rồi.
“Ây, ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn.” Bách Lý Mặc Thần thấy tốc độ ăn cơm của Xuân Phong thì có chút tặc lưỡi, nhưng đây mới là Xuân Phong, chân thật, tiêu sái, không giả tạo!
“Không sao, đồ ăn ở đây ngon thật, sao chàng không ăn?” Xuân Phong dừng động tác tay lại một chút, miệng ngậm đầy đồ ăn, nói với Bách Lý Mặc Thần.
Cô nhìn hắn cầm đũa, tưởng hắn định ăn cùng cô, không ngờ hắn lại chỉ chuyên tâm gắp đồ ăn cho cô, chưa ăn miếng nào.
“Ta ăn rồi, không đói. Nàng cứ ăn đi.” Bách Lý Mặc Thần cười đến toả nắng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Xuân Phong có mỹ nam ở bên cạnh phục vụ, ăn được hơn tận 2 bát cơm.
“Ừ, tốt quá, vậy mấy thứ này đều là của ta.” Xuân Phong cười cười, dịch dịch mấy đĩa thức ăn về phía lòng mình. Động tác đáng yêu của cô làm Bách Lý Mặc Thần vui vẻ, hắn đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Đừng động, ta đang ăn mà.” Biết Bách Lý Mặc Thần không ăn, Xuân Phong liền bắt đầu chuyên tâm thưởng thức đồ ăn.
Xuân Phong vui vẻ ăn uống, Bách Lý Mặc Thần sủng nịnh nhìn cô, khiến nhóm người bảo vệ họ đang ẩn trong bóng tối nhìn với ánh mắt ghen tị.
“Ọt ọt. . .” bụng người nào đó bắt đầu kêu gào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-189.html.]
“Được rồi, ta no rồi.” cuối cùng, sau khoảng 30 phút, tận đến khi chiếc đĩa cuối cùng đã thấy đáy, Xuân Phong mới hài lòng buông đũa. Cô sờ sờ chiếc bụng căng tròn, vẻ mặt hài lòng.
“No rồi đúng không, chúng ta đi nghỉ một lát.” Bách Lý Mặc Thần mỉm cười nhìn Xuân Phong, ôm nàng về ghế mềm.
“Này, có phải ta không tự đi được đâu. Nhanh thả ta xuống!” Xuân Phong có chút xấu hổ, muốn thoát khỏi vòng tay Bách Lý Mặc Thần. Lúc nãy cô còn đang mơ màng nên không nghĩ nhiều, giờ đã tỉnh táo, Xuân Phong cảm thấy tư thế này có chút ngại ngùng.
“Ta sợ nàng ăn nhiều, no bụng, đi lại khó khăn.” Bách Lý Mặc Thần liếc nhìn cái bụng có chút căng tròn của Xuân Phong.
“Ăn xong nên vận động chút để hỗ trợ tiêu hoá!” Xuân Phong xấu hổ vặn vẹo thân thể. Hôm nay quả thực cô có chút đói bụng, lại gặp đồ ăn hợp khẩu vị, nên ăn nhiều hơn bình thường, không nghĩ lại đến mức no kềnh bụng thế này.
Nghỉ ngơi một lúc, thấy cũng đã muộn, liền nhờ Bách Lý Mặc Thần đưa mình về.
“Ừ, về thôi.” Bách Lý Mặc Thần gật đầu, ôm lấy eo liễu của Xuân Phong, bay đi.
Xuân Phong ôm chặt vòng eo săn chắc của hắn, chiêm ngưỡng cảnh đêm Kinh thành. Nhưng dần dần, cô nhận ra đây không phải là đường về nhà cô.
“Chàng đưa ta đi đâu vậy?” Xuân Phong ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Bách Lý Mặc Thần.
“Ta đưa nàng đến một nơi.” Bách Lý Mặc Thần cúi đầu, nhẹ gõ lên trán Xuân Phong một cái, cười nói.
Xuân Phong mỉm cười, cúi đầu, vùi thật sâu vào lòng n.g.ự.c hắn, cảm nhận gió rít qua tai.
Đúng là Kinh thành, về đêm vẫn phồn hoa như vậy, ngàn vạn ngọn đèn rực rỡ, thắp sáng các con đường, nhìn từ trên xuống như những con rồng uốn lượn, lại giống như ánh sáng rực rỡ của dải ngân hà, thoạt nhìn không kém gì khung cảnh ở thế kỷ 21.
Hai người bay vút trên không trung, tay áo tung bay, như đôi thần tiên quyến lữ, Xuân Phong không nhịn được, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mạnh mẽ như thần đang bảo vệ mình. Cảm nhận được ánh mắt của Xuân Phong, Bách Lý Mặc Thần không khỏi cúi đầu xuống, cho Xuân Phong một cụ cười ngọt ngào, ấm áp như muốn nói: “Có ta đây, đừng sợ.”
Không bao lâu sau, hai người đáp xuống trên một kiến trúc rất cao, Xuân Phong nhìn ra ngoài, đây có lẽ là nơi cao nhất Kinh thành. Mặc dù đã vào đầu hạ, nhưng đứng ở nơi cao, gió thổi lớn hơn lúc nãy rất nhiều, Xuân Phong thấy hơi lạnh, có chút rụt bả vai lại. Bách Lý Mặc Thần thấy động tác của Xuân Phong, lặng lẽ cởi áo choàng ra, khoác lên vai cô. Áo choàng màu tối, thêu hoa văn tinh xảo, rộng thùng thình, dài quét đất, ở trên bờ vai nhỏ nhắn của Xuân Phong, không hiểu sao lại tạo nên cảm giác anh hùng, mạnh mẽ. Bách Lý Mặc Thần ngắm nhìn, cảm thấy tuy nha đầu này nhỏ bé, nhưng khí chất không hề tầm thường, không thể che giấu được.
Không tồi, đây mới là nữ nhân của hắn, mới là người hắn yêu.
“Chàng mặc đi, ta cũng không lạnh lắm.” Xuân Phong nắm nắm áo choàng, có chút lo lắng nói. Cơ thể hắn đã bị chất độc bào mòn quá lâu, vừa rồi lại mất quá nhiều máo, cần phải chú ý nhiều hơn.
“Nàng mới khỏi ốm, đừng để bị cảm.” Bách Lý Mặc Thần không nghe Xuân Phong nói, ngược lại còn thắt chặt chiếc áo trên người Xuân Phong, đau lòng nói.
Thấy hắn quan tâm mình như vậy, Xuân Phong cảm thấy trong lòng ấm áp, không nói chuyện quần áo nữa mà ngẩng đầu lên hỏi: “Đây là đâu?”