Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 171

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:39:16
Lượt xem: 112

Xuân Phong bị hôn đến mức gần như ngạt thở. Bách Lý Mặc Thần dịu dàng hôn cô, tràn ngập ôn nhu và tinh tế, mọi thứ xung quanh đều im lặng, dường như trên thế giới này chỉ còn hại hương thơm của hắn, sự mềm mại của cô. Lồng n.g.ự.c phập phồng và hơi thở nặng nề cho thấy hắn đang kiềm chế đến mức nào.

“Ngươi…” Xuân Phong ngượng ngùng đỏ mặt, vùi đầu vào lồng n.g.ự.c vững chãi của hắn, có chút mềm mại nói.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Suỵt… Để ta ôm nàng một lát.” Những ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt của Xuân Phong, hắn tựa cằm lên đỉnh đầu cô, nói thầm.

Cảm nhận được sự dịu dàng của hắn, Xuân Phong như bị thôi miên, yên lặng làm theo lời hắn. Cô cảm nhận nhịp tim có phần hỗn loạn của mình, để hắn lẳng lặng ôm cô như vậy.

Mãi đến khi thân thể Xuân Phong có chút mỏi, muốn quay người một chút, lại phát hiện người bên cạnh không có chút phản ứng nào, lúc này mới nhận ra hắn gặp vấn đề.

“Bách Lý Mặc Thần, ngươi sao vậy? Này, tỉnh lại đi” Xuân Phong lắc lắc va Bách Lý Mặc Thần, lo lắng gọi. Bách Lý Mặc Thần vẫn nhắm mắt, không có phản ứng, lúc này cô bắt đầu hoảng sợ. Tất cả là do cô đắm chìm trong sự dịu dàng của hắn nên mới không phát giác ra, không nhận ra nhịp tim hỗn loạn vừa rồi là hoàn toàn không ổn. Hoá ra không phải là khẩn trương, mà là do độc phát tác.

Nhưng sao độc của hắn lại tự dưng phát tác, không phải là trước đó vẫn ổn sao? Độc đã bị ức chế, tạm thời sẽ không nguy hiểm cơ mà. Sao tự dưng lại thế này, đã xảy ra chuyện gì?

Xuân Phong không có thời gian suy nghĩ những chuyện này nữa. Cô nắm lấy cánh tay hắn, bắt mạch, phát hiện độc tố đang dần lan tràn trong cơ thể, nếu còn trì hoãn, e là sẽ mất mạng. Nhưng Xuân Phong vẫn chưa có thuốc giải, phải làm sao bây giờ?

Giờ chỉ còn một cách duy nhất là bức một phần chất độc ra ngoài!

“Huyền Dịch, ra đây!” Xuân Phong hét vào không trung.

Huyền Dịch ngay lập tức xuất hiện, quỳ một gối xuống: “Cô nương!”

“Lại đây, đỡ Vương gia dậy!” Xuân Phong đứng dậy, xuống giường, bước nhanh đến hộp thuốc của mình. Cùng lúc đó, Huyền Dịch cũng đến bên giường, nhìn sắc mặt Vương gia, mới hiểu là có chuyện không ổn.

“Cô nương, Vương gia làm sao vậy?” Huyền Dịch quay người lại, lo lắng hỏi Xuân Phong.

“Phát độc!” Xuân Phong trả lời Huyền Dịch một cách ngắn gọn, nhanh chóng lấy ra ngân châm và một con d.a.o đặc biệt trông giống như d.a.o mổ. Sau khi Huyền Dịch đỡ Bách Lý Mặc Thần ngồi thẳng dậy, Xuân Phong cởi bớt quần áo của Bách Lý Mặc Thần, chỉ để lại một lớp cuối cùng.

Nhưng cây ngân châm nhanh chóng được cắm vào những huyệt đạo trên cơ thể để ngăn chặn độc tố lan tràn và bảo vệ tâm mạch. Sau đó, Xuân Phong chích lấy một giọt máo ở đầu ngón tay Bách Lý Mặc Thần, nhỏ vào tách trà, sau đó nhỏ thêm một giọt máo của chính mình vào trong. Trong nước trà, hai giọt máo chậm rãi hoà vào nhau. Xuân Phong kích động, may mà cùng nhóm máo! Nếu không cùng nhóm máo thì phiền toái rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-171.html.]

cô quay sang nói với Huyền Dịch: “Bước tiếp theo rất quan trọng, trong số những thuộc hạ của ngươi, ai có nội công tốt nhất, gọi vào đi.”

“Sở Dịch!” Huyền Dịch gọi vào không trung, lập tức có một người khác xuất hiện trong phòng, đợi Xuân Phong sai phó.

Đã đủ người, Xuân Phong không dám trì hoãn nữa, rạ ạch tay Bách Lý Mặc Thần, để cổ tay hắn vào một chậu đồng, máo lập tức chậm rãi chảy ra. Đám Huyền Dịch đứng nhìn, hoang mang, cô nương định làm gì vậy? Tình hình chủ tử đã nguy kịch lắm rồi!

Xuân Phong chỉ vào điểm đánh dấu trên chậu đồng và nói: “Huyền Dịch, sau đây ta muốn ngươi dùng nội lực bức độc cho Bách Lý Mặc Thần. khi máo chảy đến chỗ này thì phải báo hiệu để dừng lại, ngươi hiểu chưa

Lúc này, Huyền Dịch mới hiểu được ý đồ của Xuân Phong. Hắn nhìn điểm đánh dấu kia, không khỏi kinh ngạc. Đẩy nhiều máo ra như vậy, chủ tử sẽ ổn chứ? Tuy nghi hoặc, nhưng hắn vẫn gật đầu đáp ứng. Hắn không hiểu cách chữa bệnh cứu người, nhưng hắn lựa chọn đặt niềm tin vào Xuân Phong.

“Ngươi là Sở Dịch đúng không? Sau đó, ngươi hãy dùng nội lực của ngươi, hút mão từ người ta, truyền cho hắn, ngươi làm được không?” đây là lần đầu tiên Xuân Phong gặp người này, cô không khỏi có chút lo lắng.

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Sở Dịch siết chặt nắm đấm.

“Tốt. Khi nào máo chảy đến vị trí này thì dừng lại.” Xuân Phong chỉ vào vết đánh dấu trên chiếc chậu, độ cao chỉ bẳng ½ vết trước đó. Xuân Phong đã tính toán sơ bộ, để giúp Bách Lý Mặc Thần bức độc đến mức không nguy hiểm đến tính mạng, cô phải bức ra ít nhất một nửa lượng máo trong người hắn. Nhưng một người mất đi nửa lượng máo trong người rất nguy hiểm, cho nên cô cũng phải truyền lại cho hắn một nửa lượng máo đã bức ra thì mới có thể bảo toàn mạng sống cho hắn, đồng thời tránh cho hắn bị ảnh hưởng đến căn cơ.

Nói xong, Xuân Phong lại cầm con d.a.o lên, làm động tác tương tự với cánh tay còn lại của Bách Lý Mặc Thần và một cánh tay của cô. Hai bàn tay nắm chặt, hai vết thương cũng áp vào nhau. Theo một hướng nào đó, hai sinh mệnh này đang được gắn chặt vào nhau. Cảm nhận được sự lạnh lẽo từ ngón tay Bách Lý Mặc Thần truyền đến, Xuân Phong càng quyết tâm.

Ta sẽ cứu ngươi, nhất định ta sẽ cứu ngươi!

“Chúng ta bắt đầu thôi!” Xuân Phong đến gần Bách Lý Mặc Thần, ngồi xếp bằng trên giường cùng hắn, bình tĩnh nói. Hai người trên giường đan chặt tay, giống như một đôi tình nhân dắt tay nhau đi qua hoạn nạn, chỉ bình tĩnh hỗ trợ nhau, không cần nhiều lời, yên lặng cùng nhau vượt qua bão tố cuộc đời.

Hai người kia nhận được mệnh lệnh của Xuân Phong, cùng lúc huy động nội lực cường đại, bắt đầu cẩn thận ép độc và máo cho họ. Một dòng máo đen chầm chậm chảy ra từ một tay Bách Lý Mặc Thần, cùng lúc đó, Xuân Phong cảm nhận dưới lớp da bắt đầu có chút ngưa ngứa, máo trong người bắt đầu chậm rãi chảy vào cơ thể hắn.

Xuân Phong nghĩ thầm: “Thành công rồi sao?” trước đó cô đã nghĩ ra cách này, nhưng không dám thử, quá mạo hiểm. Nhưng trong tình thế nguy kịch này, cô chỉ có thể thử. Không ngờ nó lại thành công. May quá, ít nhất có thể giữ mạng cho hắn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, giống như đã qua một thế kỷ. Xuân Phong dần dần mất đi tỉnh táo, bắt đầu cảm thấy choáng váng, tầm nhìn dần mờ đi, thậm chí còn bắt đầu thấy ớn lạnh ngay giữa mùa hè. Mí mắt cô nặng trĩu, cô muốn đi ngủ! Nhưng lí trí mạnh mẽ nhắc nhở cô, cô phải kiên trì, ít nhất cho đến khi chắc chắc là hắn đã ổn. Lúc này, cô đã hiểu rõ lòng mình. Cô đã bị hắn thu hút ngay từ những ngày đầu sống chung, nhưng cô không nhận ra. Đợi cho đến khi cô lờ mờ nhận ra tình cảm của mình, cô lại cố tình kìm chế khi nghĩ đến thân phận của mình.

Cô vẫn nhớ rõ từng lần gặp gỡ, từng cảm xúc rung động. Lúc này, cô lại còn chấp nhận hy sinh mạng sống của mình cho hắn. Lần đầu tiên trong hai kiếp người, cô có ham muốn cứu một người mãnh liệt đến thế.

Cô nghĩ là cô đã yêu hắn mất rồi, nếu không, sao cô lại dễ dàng quyết định vì hắn mà trả giá cả sinh mệnh!

Loading...