Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:39:32
Lượt xem: 116
Rốt cuộc, dưới sự hỗ trợ và kiên trì của Xuân Phong, chất độc của Bách Lý Mặc Thần đã thành công bị bức ra ngoài một phần, đủ để giữ mạng cho hắn. Tuy Xuân Phong đã truyền cho hắn ¼ lượng máo, nhưng hắn vẫn mất nhiều máo mà hôn mê. Xuân Phong dùng chút sức lực cuối cùng để kiểm tra cho Bách Lý Mặc Thần, cho hắn một viên giải độc và một viên bổ huyết, cuối cùng, còn không kịp rút ngân châm ra cho hắn, cô đã bất tỉnh.
Huyền Dịch sợ đến mức vội vàng tiến để đỡ cô dậy, sai Sở Dịch nhanh chóng đi mời Du thần y. để bao vây và trấn áp Xương Bình Vương, nhân lực chủ chốt trong Diêu Vương phủ đều được âm thầm chuyển đi, vì vậy, lúc Bách Lý Mặc Thần trúng độc, Du thần y không có ở phủ, nếu không Bách Lý Mặc Thần đã không đến chỗ Xuân Phong.
...
Khi Du thần y đến Hộ Quốc Công phủ, đã nhìn thấy 2 người suy yếu nằm cạnh nhau với vết thương tương tự nhau, bên cạnh còn có một chậu chất lỏng đen sẫm. Sau khi ngửi thấy mùi rỉ sắt quen thuộc và nhìn vết thương, ông nhanh chóng nhận ra đây là một chậu máo.
Lượng máo này. . . Thật là đáng sợ, một người bình thường mất đi chừng này máo chắc chắn sẽ mất mạng!
Nghĩ thế, Du thần y nhanh chóng bước đến, chẩn mạch cho Bách Lý Mặc Thần.
May quá, không sao! Lượng độc tố trong cơ thể đột nhiên giảm xuống, kịp thời ngăn chặn việc xâm nhập vào tâm mạch, cứu được mạng sống hắn trở về, nhưng vẫn không thể giải trừ tận gốc.
Kiểm tra cho Bách Lý Mặc Thần xong, Du thần y lại bắt mạch cho Xuân Phong, phát hiện ra nàng hôn mê do mất máo quá nhiều. Ngoài ra, ông cũng phát hiện cơ thể nàng có chút không đúng, nhưng lại không thể xác định nó là gì.
Sau khi cho Xuân Phong uống một viên bổ huyết, Du thần y cẩn thận băng bó cho cả 2 người và sai người đi hãm thuốc. Tình trạng Bách Lý Mặc Thần hiện tại không thể di chuyển, đành phải đợi hắn tỉnh lại đã. Vì vậy, Huyền Dịch đành đợi mọi người trong Hương Lăng viện đi ngủ rồi mới lặng lẽ lẻn vào nhà bếp.
Du thần y ngồi ở gian ngoài, sốt ruột cả một đêm không ngủ. Ông sợ độc của Bách Lý Mặc Thần đột nhiên phát tác, hơn nữa, chưa có ai thực hiện phương thức truyền máo này ở đây, ông sợ sẽ xảy ra biến chứng gì, không dám thả lỏng.
...
Bách Lý Mặc Thần cảm thấy như vừa có một giấc mơ thật dài. Trong mơ, hắn lại thấy ánh mắt không cam lòng của mẫu phi trước khi chết, lại thấyy vô số ác c.h.ế.t la liệt trên chiến trường. Khắp nơi đều là áu thịt mơ hồ. Người đàn ông sát phạt, chinh chiến khắp mấy phương trời thế mà lại đổ mồ hôi lạnh trong mơ. Đột nhiên, khung cảnh thay đổi, trước mặt hắn là người con gái hắn yêu thương, mỉm cười rạng rỡ với hắn. Nụ cười của cô như ánh mặt trời, làm cho hắn không nhịn được mà giơ tay ra, chính mình cảm nhận sự ấm áp đó. Hắn vừa giơ tay ra, hơi ấm và nụ cười kia bỗng dưng biến mất.
“Không, đừng đi!” Bách Lý Mặc Thần giật mình, tỉnh dậy.
Mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt là đỉnh màn màu xanh nhạt quen thuộc, trái tim đang buộc chặt của hắn mới thả lỏng. Hắn chỉ nhớ tối qua độc của hắn phát tác. Thời khắc đó, hắn không nghĩ đến tìm Du thần y bức độc, chỉ nghĩ đến cô. Hắn nhớ cô, chỉ muốn đến bên cô, ôm cô, yên bình ngủ một giấc, vì thế mới không tự chủ mà đến đây.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Ngủ một giấc tỉnh dậy, vậy mà lại bình yên vô sự rồi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-172.html.]
Bách Lý Mặc Thần giơ tay ôm đầu, có chút choáng váng, lại phát hiện ra cổ tay đang được băng bó. Hắn cũng nhận ra người đang nằm bên cạnh. Hắn mỉm cười nhìn cô, lại thấy sắc mặt cô nhợt nhạt đến doạ người, nụ cười chợt cứng lại, khuôn mặt tối sầm xuống.
Nghe thấy động tĩnh, Du thần y đi vào trong phòng, thấy Vương gia đã tỉnh lại, hắn vui vẻ bước đến.
“Vương gia, ngài tỉnh rồi.”
Du thần y vui vẻ nói, trong lòng ông, không có việc gì quan trọng hơn an nguy của Vương gia. Bách Lý Mặc Thần không vui vẻ như Du thần y, chỉ lạnh lùng hỏi: “Nàng ấy sao vậy?”
Nghe giọng nói lạnh lùng của Bách Lý Mặc Thần, Du thần y sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười nói: “Vương gia yên tâm, vị cô nương này chỉ là mất máo quá nhiều nên ngất đi, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được. Vương gia, may nhờ có vị cô nương này bức độc, bù máo cho ngài, nên ngài mới được cứu. Vị cô nương này có phải là vị cao nhân đã áp chế độc cho ngài trước đây không?” Du thần y tất nhiên đã được Huyền Dịch kể lại chuyện bức độc, liền biết Xuân Phong chính là cao nhân kia rồi. Không ngờ lại là một cô nương trẻ tuổi, dung mạo lại khuynh thành như vậy. Xem ra tiểu tử này đến 8 phần là thích cô nương này rồi, nếu không đã không giấu kỹ như vậy, Du thần y trong lòng oán thầm.
“Độ huyết bức độc cho ta?” Bách Lý Mặc Thần kinh ngạc nhìn Du thần y.
“Đúng vậy, nếu không, chỉ sợ Vương gia lúc này. . . “ Du thần y cau màu, sắc mặt ngưng trọng. Nếu cô gái này không nghĩ ra biện pháp này, cho dù có ông ta ở đây, cũng không chắc có thể kéo cái mạng của Vương gia về. Ông đã suy nghĩ bạc cả tóc mà vẫn chưa nghĩ ra thuốc giải độc.
“Thật sự là chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian thôi sao?” ánh mắt Bách Lý Mặc Thần phức tạp.
“Đúng vậy, chỉ cần tĩnh dưỡng khoảng một tháng, uống chút thuốc bổ huyết thì sẽ ổn. Cơ thể có chút suy yếu nhưng không có gì nghiêm trọng đâu.” Thấy Bách Lý Mặc Thần khẩn trương, Du thần y liền kiên nhẫn giải thích, trấn an.
“Cơ thể suy yếu ư? Về phủ gọi Lam Dịch gửi toàn bộ thuốc bổ qua đây, nếu không đủ thì mua thêm!” nửa câu đầu hắn tự lẩm bẩm với bản thân, nửa câu sau, hắn quay sang nói với Huyền Dịch đang mới tiến vào.
“Vâng, thưa chủ tử!” Huyền Dịch cung kính đáp lại, quay người rời khỏi Hộ Quốc Công phủ, thẳng tiến đến nhà kho của Vương phủ.
“Vương gia, ngài muốn hồi phủ sao?” Du thần y thấy Bách Lý Mặc Thần xuống giường, liền tiến đến, chuẩn bị dìu hắn.
Bách Lý Mặc Thần đứng dậy, cảm thấy có chút choáng váng, nhưng vẫn có thể tự khống chế cước bộ, liền ra hiệu cho Du thần y không cần đỡ. Hắn dù sao cũng là người luyện võ lâu năm, thân thể cường tráng, phần lớn độc tố trong người hắn đã bị bức ra, phần còn lại cũng bị trấn áp. Vì vậy, dù bị bức ra không ít máo, hắn cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.
“Hồi phủ!” Bách Lý Mặc Thần ổn định một chút, rồi thản nhiên ra lệnh.
Bách Lý Mặc Thần không gặp vấn đề gì lớn, nhưng Xuân Phong thì thảm rồi. Bách Lý Mặc Thần là một người đàn ông lực lưỡng, vì thế, để bù lại ¼ lượng máo của hắn, cô phải hiến đến 1/3 lượng máo của mình. Nếu không phải Xuân Phong vẫn chăm chỉ luyện tập kể từ khi bị xuyên đến đây, hơn nữa thân thể cũng có chút dị biến, nếu không, chỉ dựa vào thân thể yếu đuối trước kia, cô đã sớm hẹo rồi.
Lúc Bách Lý Mặc Thần rời đi, trời mới chỉ hửng sáng, chứng tỏ căn cơ của hắn rất tốt, chỉ trong một thời gian ngắn đã tỉnh lại. Trước khi rời đi, hắn ngồi bên giường, đau lòng vuốt ve khuôn mặt Xuân Phong: “Nhanh tỉnh lại nhé, ta chờ nàng!”