Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 170
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:39:00
Lượt xem: 97
Mẹ Xuân Phong cô đơn ngồi trong phòng, từ lúc trở về, bà vẫn đắm chìm trong cảm giác đoàn tụ, đắm chìm trong tình cảm gia đình mà nhiều năm rồi bà chưa được hưởng thụ, chưa hề nghĩ đến việc rời đi. Bà chỉ muốn dành thời gian cho cha mẹ, coi như bù đắp quãng thời gian qua. Nhưng bà đã quên, bà đã kết hôn, đã là mẹ của mấy đứa trẻ. Người xưa có nói, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, tuy năm đó không hẳn là được gả đi, mà là bà trốn đi, nhưng dù sao cũng không còn là người của Hộ Quốc Công phủ nữa. Giờ cả nhà bà sống trong Hộ Quốc Công phủ đúng là không đúng lễ nghĩa.
Ở Thiên An Quốc, con gái đã lấy chồng, trừ khi bị hưu, sẽ không thể sống ở nhà đẻ nữa, đây là quy tắc đã được truyền thừa từ đời xưa. Nếu hôm nay Xuân Phong không nhắc đến, bà gần như đã quên mất. Hơn nữa, Xuân Vũ cũng đã đến tuổi kết hôn, cũng không thể gả cô đi từ phủ này, vẫn là câu nói trước, không hợp lễ nghĩa. Lạc Vân Y vẫn ở trong phủ là vì Lạc gia có ý muốn Vương thị nhận Lạc Vân Y làm con nuôi. Lão phu nhân áy náy với Lạc gia về chuyện trước đây nên cũng không phản đối chuyện này. Nhưng Xuân Vũ thì khác. Cô là con gái của Đoàn gia, không có ý định làm con nuôi, nên tất nhiên phải gả từ nhà cha mẹ.
GIờ nếu trở về Vân huyện, bà sẽ không được ở cùng cha mẹ nữa, nhưng nếu ở lại Kinh thành, bà sẽ cần rất nhiều tiền để mua nhà riêng và chuẩn bị của hồi môn cho con gái cho xứng tầm. Mẹ Xuân Phong suy nghĩ đến đây, rối rắm, cuối cùng vẫn muốn bàn bạc với mấy đứa con xem nên quyết định thế nào.
...
Vừa qua giờ tí, mấy bóng người bí ẩn trong bóng tối của Kinh thành, bắt đầu trật tự di chuyển, tiếng bước chân nhẹ đến mức khó có thể nhận ra. Họ nhảy qua những toà nhà cao, nhẹ nhàng hướng đến phía trung tâm Kinh thành, tới điểm đến là một toả phủ đệ thâm trầm. Chúng bắt đầu rút những con d.a.o găm sắc bén ra, thị vệ canh giữ và người của Diêu Vương phủ lặng lẽ ngã xuống. Bất tri bất giác, tình hình trong Kinh thành đã xoay chuyển, ánh trăng sáng trên bầu trời cũng bị mây đen che khuất. Chính là theo câu nói đó, trăng tối gió lớn, chính là thời điểm để giớt người phóng hoả.
Đám người mặc đồ đen một đường tiến vào Diêu Vương phủ, dọc được không kiêng nể gì mà cướp đi sinh mạng của vô số người, thẳng cho đến khi đến Thương Lan Các. Tên cầm đầu ra hiệu cho những người phía sau, hàng chục người bắt đầu tản ra các hướng, bao vây Thương Lan các, bắt đầu thận trọng tiến lên. Tên áo đen dán mắt vào khe hở trên cửa, quan sát. Còn chưa kịp định hình, hắn đã bị một cỗ nội lực đánh thẳng vào mặt. Một dòng đỏ tươi ngay lập tức chảy ra, trong đêm tối, khuôn mặt hắn liền trở nên vặn vẹo một cách đáng sợ. Hắn đau đớn hét lên, dùng một tay che mắt, hét lên với đám thủ hạ: “Lên, giớt cho ta”.
Nghe lệnh, đám áo đen chuẩn bị xông vào. Nhưng còn chưa kịp tiến lên, cửa phòng đã bị một cỗ nội lực đánh vào, mở toang ra, Diêu Vương mặc bộ quần áo trắng nhảy ra ngoài.
Hắn bước ra như một vị thần, bộ đồ trắng tung bay mang theo một cỗ hơi thở Vương giả đầy sát khí.
“Một đám ô hợp mà lại dám tự ý xông vào Diêu Vương phủ, xem ra là ghét thứ trên cổ quá nặng rồi.”
Diêu Vương một mình đứng giữa sân, khinh thường nhìn những kẻ đột nhập trong sân.
“Diêu Vương, ta biết ngươi là Chiến thần, coi thường những người như chúng ta, nhưng hiện tại ngươi chỉ có một mình, ta không tin ngươi lại có năng lực đánh lại.” tên bị thương thả tay che mặt xuống, ngạo mạn nói.
“Đối phó các ngươi mà còn cần người hỗ trợ ư? Các ngươi coi trọng bản thân quá rồi.” Diêu Vương vẫn giữ giọng nói khinh thường, không thèm liếc mắt nhìn hắn.
“Bớt sàm ngôn đi! Ra tay!” hiển nhiên những người áo đen bị chọc giận, tên cầm đầu giơ tay lên, cả đám lần lượt xông lên tấn công Bách Lý Mặc Thần. Diêu Vương, với tư cách chiến thần, hắn không để những tên thích khách này vào mắt. Nhưng thời gian trôi qua, hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn cảm giác khí huyết cuồn cuộn, cảm giác như độc tố trong người đang có xu hướng bùng nổ, hắn càng vận công, độc tố càng rục rịch. Thấy trong sân chỉ mới có mấy tên áo đen ngã xuống, hắn dùng chút nội lực cuối cùng, trực tiếp thi triển sát chiêu. Lúc những tên áo đen ngã xuống, Bách Lý Mặc Thần cũng đã vô cùng suy yếu, đột nhiên, một thanh trường kiếm lao ra từ bóng tối, tiến thẳng về phía trái tim hắn. Bách Lý Mặc Thần buộc phải vận khí, lùi về sau, tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Lúc này, một bóng đen khác đúng lúc xuất hiện.
Thanh trường kiếm bị đánh chệch hướng, sau đó, áo đen thuận thế xoay người, lợi dụng lực quán tính, trực tiếp chặt bay cánh tay cầm trường kiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-170.html.]
Sau đó, một nhón giáp vệ xuất hiện, giải người đàn ông cầm trường kiếm đi.
“Chủ tử, ngài có sao không?” Lam Dịch tiến đến đỡ lấy Bách Lý Mặc Thần.
“Ta không sao, tình hình trong cung thế nào?” Bách Lý Mặc Thần cố gắng thoát khỏi sự hỗ trợ của Lam Dịch, hít một hơi dài rồi hỏi.
“Đã xử lý xong, 3000 nhân mã của Xương Bình Vương trong Kinh thành cùng với 20 vạn quân tiếp ứng ở ngoài đều đã bị khống chế. Chỉ là không bắt được Lưu Cử.” Lam Dịch báo cáo ngắn gọn tình hình.
. .
“Phong toả toàn bộ kinh thành, tìm tung tích của Lưu Cử, chắc chắn hắn vẫn ở trong thành.” Nghe Lam Dịch báo cáo, Bách Lý Mặc Thần nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh.
“Tuân lệnh. Chủ nhân, ngài bị thương sao?” Lam Dịch có chút lo lắng nhìn Bách Lý Mặc Thần. Lúc hắn tới, rõ ràng cảm thấy chủ nhân của hắn có chút không bình thường.
“Không sao, ngươi lui đi. Nếu phụ thân triệu kiến ta, hãy bẩm báo rằng ta đang truy tìm Lưu Cử.” Bách Lý Mặc Thần lắc lắc tay, nói thêm.
“Tuân lệnh.” Lam Dịch nhìn chủ tử rời đi, vẫy tay gọi người.
“Lam Thanh, dẫn mấy người đi theo bảo vệ chủ tử.”
“Tuân lệnh Đường chủ”.
...
Xuân Phong đang vui vẻ đếm tiền trong giấc mở, đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, còn tưởng là thực sự bị bạc bay đến đè chớt mình, nhưng cúi đầu nhìn thì thấy bạc trong tay đã biến mất hết, cô lập tức tỉnh dậy. Có chuyện gì vậy? Sao lại cảm giác như bị trói lại vậy?
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Cô cố gắng dùng hết sức quay người lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười nhìn cô, mắt nhìn mắt, mũi kề mũi, nhịp tim của cô lập tức tăng vọt.
Bách Lý Mặc Thần nhìn người mới tỉnh dậy, đôi mắt vẫn ngái ngủ, gò má ửng hồng, không biết là do ngủ say hay là đang xấu hổ. Nhìn xuống đôi môi mềm mại kia, hắn bỗng thấy cổ họng khô khốc, không tự chủ được mà tiến lại gần. Hai cánh hoa chạm vào nhau, sự mềm mại lan toả, chạy thẳng vào tim. Nếm được tư vị ngọt ngào này, Bách Lý Mặc Thần không nỡ rời xa, cho đến khi người trong n.g.ự.c bị hắn hôn đến mức xụi lơ.