Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 168
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:38:31
Lượt xem: 84
Nghe thấy tiếng bước chân, nha hoàn, ma ma trong dân đều quay đầu nhìn về phía lối vào.
Lục La cũng kịp thời dừng câu nói.
“Lão phu nhân!” Người tới bước vào cửa, tất cả đám hạ nhân đều cung kính hành lễ.
“Ừ, nghe nói bắt được hung thủ rồi?” lão phu nhân uy nghiêm gật đầu, trong tay cầm một cây gậy trầm hương chạm khắc mạ vàng, đứng thẳng tắp trong sân, hỏi.
Mẹ Xuân Phong lặng lẽ đứng sau lưng bà cụ, quan sát tình hình trong sân.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Là người nào không hiểu chuyện lại kinh động đến mẹ? Con dâu đang điều tra, đợi sự việc sáng tỏ sẽ đến báo cáo cho mẹ.” Vương thị thấy lão phu nhân đến thì nhanh chóng đi đến nghênh đón, miệng còn chỉ trích hạ nhân không nên quấy rầy bà.
“Không cần, ta đến đây xem luôn, đỡ mất công ngươi đi một chuyến.” lão phu nhân sắc mặt thâm sâu, ngữ điệu nhẹ nhàng nói
“Nhanh, Tôn ma ma, đi lấy ghế đệm vào đây.” Vương thị vẫn tôn trọng, thậm chí còn có phần kính sợ bà mẹ chồng này.
“Vâng, thưa phu nhân!” Tôn bà bà nhanh chóng đáp lại rồi dẫn hai nha hoàn đi, một lúc sau, họ bê một chiếc ghế đệm gấm vóc thêu tơ vàng đến đặt phía sau bà cụ.
Bà cụ hài lòng nhìn Vương thị, ngồi xuống chiếc ghế, ngẩng đầu nhìn người trong sân, đợi Vương thị tiếp tục xử lý.
“Nói thật cho ta biết, rốt cuộc túi thuốc này ở đâu ra?” VƯơng thị lại tiếp tục.
Từ lúc lão phu nhân bước vào, Lục La đã đấu tranh trong lòng cả nghìn lần. Cuối cùng, cô đành phải nghiến răng quyết định.
“Hồi bẩm phu nhân, thuốc này… Thuốc này là chính nô tỳ mang về.” Lục La gần như dùng hết sức lực bình sinh, tất cả dũng khí cả đời mới nói được ra câu này.
“Ngươi mang về? Nói như vậy, chính ngươi hạ độc Đại tiểu thư?” Vương thị vẫn cố duy trì một chút bình tĩnh. Dù sao lão phu nhân vẫn ở đây, bà vẫn phải duy trì hình tượng gia chủ.
“Vâng, vâng, chính là nô tỳ.” Lục La vừa khóc vừa lắp bắp xác nhận.
“To gan! Nói cho ta biết, sao ngươi lại ác độc như vậy?” nghe Lục La xác nhận, cơn giận trong lồng n.g.ự.c Vương thị lại bốc lên, thập phần uy nghiêm hỏi.
“Trước đó nô tỳ có lỡ tay làm đổ trà lên người Đại tiểu thư ở Thục Hương Viện. Đại tiểu thư liền sai người vả miệng nô tỳ. Nô tỳ ghi hận trong lòng nên mua Hắc Hàn Thảo về để trả thù.” Lục La cả người cứng đờ, mắt đầy hận ý kể lại. Nếu chú ý, sẽ thấy trong mắt cô ta lại còn chứa thêm vẻ bất đắc dĩ và sợ hãi khó hiểu.
“Thứ điêu nô này. Uổng phí ta hàng ngày đối đãi với ngươi như tỷ muội. Không ngờ ngươi lại độc ác đến mức mưu hại biểu tỷ. Thậm chí còn mưu mô đến mức định đổ oan cho ta. Đều là do ta không biết nhìn người, đi nuôi một con sói mắt trắng!” Lạc Vân Y nãy giờ im lặng đứng một bên, lập tức nhảy ra giáng cho Lục La một cái tát. Nói xong, cô ta quỳ xuống trước mặt lão phu nhân và Vương thị, nặng nề dập đầu: “Tổ mẫu, cữu mẫu, tất cả là lỗi của Vân Y, là Vân Y sơ suất. Vân Y cầu xin tổ mẫu và cữu mẫu trừng phạt tiện nô này thật thích đáng, Vân Y sẽ không một câu oán hận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-168.html.]
Một cái quỳ này của cô ta đem tất cả hiềm nghi phủi sạch, cũng xác nhận cô ta không biết gì về việc Hàn Hắc Thảo xuất hiện ở đây, đồng thời xác nhận thái độ của mình.
Một câu mắng này, hoàn toàn đổ mọi tội lỗi lên đầu Lục La đáng thương.
“Ngươi đứng lên trước đi.” Thấy Lạc Vân Y thành khẩn nhận sai, bộ dáng đáng thương, lão phu nhân thản nhiên nói, vẫn duy trì bộ mặt không cảm xúc.
Lạc Vân Y nghe giọng điệu của bà cụ, lại nhìn Vương thị, không dám nói gì thêm, sợ nói nhiều lại lộ ra sơ hở, chỉ biết im lặng đứng lên.
“Lục La, ta hỏi ngươi, ngươi nói thứ này là ngươi mang về, vậy ngươi mang về lúc nào? Ngươi lấy thứ này đâu ra?” lão phu nhân dùng đôi mắt già nua, đầy thâm ý nhìn Lục La, giọng nói bình tĩnh.
Chỉ có Lục La biết ánh mắt này kinh khủng thế nào, nó như có sức xuyên thấu, chiếu thẳng vào nội tâm của nàng, nhìn rõ mọi suy tính trong đó. Kìm nén sự hoảng loạn, Lục La run rẩy trả lời.
“Thuốc này là mấy hôm trước nô tỳ mua ở Nhân Hoà Đường trên phố tây, nhân lúc thay mặt tiểu thư quay về Lạc Phủ đưa đồ. Tiểu nhị ở đó có thể làm chứng. Lão phu nhân, nô tỳ nhất thời bị thù hận làm mờ mắt, chỉ vì chút việc mà trả thù Đại tiểu thư. Tất cả là lỗi của nô tỳ, không liên quan gì đến tiểu thư. Thứ này là do nô tỳ sợ bị phát hiện nên mới lén lút giấu trong phòng tiểu thư. Xin lão phu nhân và phu nhân nương tay!” Lục La càng nói càng kích động, cuối cùng vừa khóc vừa dập đầu.
“Ngươi cũng coi như là trung thành với chủ tử, nhưng đáng tiếc hôm nay lại làm ra việc xấu xa như vậy, còn làm chủ tử liên luỵ, ngươi đáng chết!” lão phu nhân lạnh lùng nhìn Lục La đang không ngừng dập đầu.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Phương Hoa, sự tình đã sáng tỏ, con xem đó mà xử lý. Về phần Vân Y nha đầu, nó đang bị thương trên mặt, nên cho về Lạc phủ tĩnh dưỡng một thời gian đi.” Lão phu nhân phân phó xong, đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Thực ra bà đang tỏ rõ thái độ với chuyện này. Dù là bà hay Vương thị xử lý, Lục La sẽ không thoát khỏi kết cục mất mạng.
Bà cũng đồng thời an bài cho Lạc Vân Y. Ngoài mặt là cho nàng ta về phủ tĩnh dưỡng, nhưng cũng không nói là bao giờ thì trở lại, không trách móc nàng ta câu nào, chỉ đơn giản đuổi nàng ta về Lạc phủ.
Phải biết rằng tứ đại quốc công phủ ở Kinh thành chính là vòng tròn thượng lưu, một khi bị đuổi khỏi Hộ Quốc Công phủ, nàng ta cũng không có cơ hội tiếp xúc với những mối nhân duyên ở giai cấp này nữa. Tuy Lạc phủ cũng được coi là có chút địa vị, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là quan tam phẩm, địa vị này không có cửa so sánh cùng Hộ Quốc Công phủ.
Vương thị nghe lão phu nhân nói, cũng không có phản ứng gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu xác nhận.
Lạc Vân Y vừa nghe lão phu nhân nói xong, liền vội bước lên phía trước muốn nói gì đấy: “lão phu phân…”
“Được rồi, ta có chút mệt mỏi, cứ vậy mà làm đi.” Lão phu nhân khoát tay, một tay chống gậy, một tay nắm lấy tay mẹ Xuân Phong đi ra khỏi Lan Hương viện.
. .
“Đây chính là chặt đứt, không cho mình cơ hội nào sao? Sao lại nỡ thẳng tay đuổi mình đi như vậy? Có phải là do mình không phải là cháu ruột của bà ta không? Nếu gia đình kia không quay lại, bà ta có đuổi mình đi nhẹ nhàng thế không?”
Nhìn bóng lưng bà cụ và mẹ Xuân Phong rời đi, Lạc Vân Y xót xa, đúng là những đứa con được nhận nuôi không bao giờ sánh bằng con ruột.