Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:38:16
Lượt xem: 83
Lan Hương viện, Hộ Quốc Công phủ, nơi ở của Lạc Vân Y.
Lúc này, Tôn ma ma đang chờ ở trong sân viện, cầm một túi thảo dược chờ phu nhân đến. Lạc Vân Y đứng trong sân, mặt đầy hoảng sợ, lo lắng.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao thứ này lại xuất hiện ở đây? Là ai nhúng tay vào?
Lạc Vân Y mờ mịt, quay đầu nhìn Lục La, ánh mắt sắc bén. Lục La là thị nữ, cũng là tâm phúc của cô, phần lớn công việc cô sẽ giao cho Lục La lo liệu. Trước giờ Lục La đều làm việc rất gọn gàng, sao lần này lại…
Lục La cảm nhận được ánh mắt nham hiểm của chủ tử, trong lòng bắt đầu cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành.
. . .
“Tiểu thư, nô tì nhớ rõ ràng, thứ này … ” , Lục La còn chưa nói xong đã bị giọng nói trầm thấp của Lạc Vân Y ngăn lại: “Im đi. Nhớ kỹ, chuyện này không liên quan đến ta, ta không biết đây là thứ gì. Biết chưa?”
Giọng nói của Lạc Vân Y rất nhỏ, nhưng lại tràn đầy âm hiểm và hung ác, Lục La dễ dàng nhận ra được tính uy h.i.ế.p trong những lời của Lạc Vân Y.
“Vâng, nô tỳ đã hiểu.” Lục La rụt cổ đáp lại.
Lục La vừa nói xong, Vương thị đã dẫn một đoàn nha hoàn hùng hổ bước vào Lan Hương viện. Khoảng sân rộng bỗng chốc trở nên chật chội, bầu không khí khẩn trương, áp lực đến nghẹt thở.
Lạc Vân Y thấy thái độ của Vương thị cũng không hề sợ hãi, bối rối, mà nồng nhiệt đi đến đón.
“Cữu mẫu, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thăm con vậy? Thân thể của tỷ tỷ…”…. Lạc Vân Y còn chưa kịp nói mấy từ “đã tốt lên chưa?”, đã bị giáng một cái tát đau điếng. Tiếng “bốp” vang lên rõ mồn một trong không gian yên lặng đáng sợ của Lan Hương viện, không ai không nghe thấy.
Vị phu nhân ôn hoà lần này thế mà lại ra tay đánh người. Hơn nữa, người bị đánh lại là vị biểu tiểu thư luôn được người yêu thương. Đám hạ nhân kinh ngạc đến mức rớt cả miệng, nhưng cũng không dám phát ra âm thanh gì.
Bản thân Lạc Vân Y cũng không thể ngờ Vương thị lại ra tay tàn ác như thế. Vốn nghĩ bà ấy sẽ tra hỏi, hoặc chỉ trích một chút, không ngờ chưa kịp nói gì đã ra tay. Cái tát mạnh đến nỗi làm cho cô choáng váng một lúc, sao bay đầy trời, có thể thấy bà ấy ra tay mạnh thế nào.
Lạc Vân Y bị đánh hồi lâu vẫn không nói nên lời, dấu vết trên mặt nhanh chóng sưng lên thành hình một bàn tay.
“Lạc Vân Y, ngươi được lắm. Nói đi, sao ngươi lại dám hại Sính Đình. 6 tuổi ngươi đã bước vào Hộ Quốc Công phủ, ta đối đãi với ngươi thế nào? Ta đối xử với ngươi không tốt, hay ta để ngươi thiếu thốn thứ gì? Thế mà ngươi lại dám ra tay ác độc với con gái của ta!”
Vương thị tức giận hỏi, một cái tát kia rõ ràng chưa giúp bà giải toả được nỗi hận trong lòng. Lạc Vân Y được Lục La đỡ dậy, mất một lúc mới lấy lại được bình tĩnh, lập tức quỳ xuống: “Cữu mẫu, Vân Y oan uổng quá. Vân Y không dám làm hại biểu tỷ. Mong cữu mẫu xem xét.” Lạc Vân Y khóc đến lê hoa đái vũ, cộng thêm khuôn mặt sưng đỏ, vẻ mặt điềm đạm đáng thương, thật khiến người ta thương xót. Đáng tiếc sự đáng thương này lại không thể lọt vào mắt Vương thị đang phẫn nộ. Con gái của bà, hạnh phúc nửa đời sau của nó, mới thật sự là thứ cần được thương xót! Con gái của bà cả đời này sẽ không được làm mẹ, nói cách khác, nó không thể làm một người phụ nữ đúng nghĩa nữa, làm sao bà có thể bình tĩnh, làm sao bà có thể ngưng phẫn nộ?
“Không công bằng? Oan uổng? Vật chứng đã nằm ở đây, ngươi còn dám chối? Bình thường Sính Đình có gì, ngươi cũng không bao giờ mất phần, nó đi đâu ta cũng cho ngươi theo cùng. Ta đối đãi với ngươi có khác gì con gái ruột, mà ngươi lại báo đáp ta thế này sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-167.html.]
Vương thị nhìn Lạc Vân Y đang quỳ trên mặt đất, cười mỉa mai. Những năm qua bà thật tâm đối đãi, vậy mà giờ lại nhận lại kết cục như vậy, đúng là cõng rắn cắn gà nhà.
“Cữu mẫu, con biết những năm qua người đối tốt với con, nên làm sao có chuyện con đi hãm hại biểu tỷ. Người cũng thấy hàng ngày con với biểu tỷ thân thiết như vậy, làm sao con nỡ lòng… Nhất định là có người cố ý hãm hại, cố ý châm ngòi phá hoại tình cảm của con với biểu tỷ và người.” Lạc Vân Y quỳ gối, vươn tay lên nắm lấy vạt áo Vương thị, nước mắt như hạt châu, lã chã rơi.
Nghe Lạc Vân Y nói xong, cũng hơi lung lay: “Vậy ngươi nói xem, ai là người hãm hại ngươi?”
“Chuyện này… Vân Y tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng xin cữu mẫu hãy tin tưởng Vân Y. Con tuyệt đối không hại biểu tỷ. Phụ thân và đại ca con còn phải nhờ cữu cữu nâng đỡ, Vân Y đâu có ngốc đến nỗi động vào biểu tỉ. Hơn nữa, làm gì có người nào làm việc xấu mà lại còn mang vật chứng về giấu trong nhà cho người ta tìm thấy đâu.” Lạc Vân Y sợ Vương thị không tin, lại còn mang cả mối quan hệ lợi ích giữa Lạc phủ và Hạ phủ ra để phân tích.
Vương thị nghe xong, không khỏi có chút bị thuyết phục. Lẽ nào không phải là nó? Theo lý mà nói, Lạc Vân Y sẽ không ngu ngốc đến mức hại Sính Đình, dù sao thì Lạc phủ cũng là dựa vào Hộ Quốc Công phủ mới có địa vị ngày hôm nay. Hơn nữa, lời Lạc Vân Y nói cũng có đạo lý, nếu là chính nó làm, nó cũng sẽ không để lại vật chứng chờ bà tới bắt.
“Vậy sao lại tìm thấy Hắc Hàn Thảo trong phòng ngươi?” Vương thị giơ túi thảo dược lên lạnh lùng hỏi.
“Chắc chắn là có người nào đó lợi dụng sơ hở để vào phòng con, nhằm cố ý hãm hại con.” Lạc Vân Y bình tĩnh giải thích.
“Thật ư? Ai là người quản lý viện này?” Vương thị lạnh lùng liếc nhìn những hạ nhân đứng đằng sau Lạc Vân Y.
“Hồi bẩm phu nhân, là nô tỳ.” Lục La thận trọng bước lên.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Được, ngươi nói cho ta biết, mấy hôm nay có ai khả nghi đến đây không?” Vương thị ngồi trên chiếc ghế bành mà Tôn ma ma mang đến, uy nghiêm nhìn Lục La.
Thân thể Lục La có chút run rẩy.
“Bẩm, không, không có!”
“Ngươi xác định là không có? Vậy tại sao thứ này lại xuất hiện ở Lan Hương viện? Chẳng lẽ là tiểu thư của ngươi tự tay mang về?” Vương thị dùng giọng nói đanh thép, cố ý ép Lục La.
Nghe Vương thị nói, Lục La không khỏi lén liếc về phía chủ tử của mình. Nhưng thứ cô nhận lại là một ánh mắt ngoan lệ, cùng với một động tác kín đáo mà không ai khác nhìn thấy.
“Không, không phải tiểu thư, tuyệt đối không phải là tiểu thư!” Lục La quỳ rạp xuống, thân thể gần như là chạm vào mặt đất.
“Vậy rốt cuộc là sao? Ngươi là người quản lý viện này, nếu như ngươi không giải thích được chuyện này, vậy ngươi là tiểu thư nhà ngươi không tránh khỏi liên đới! Ngươi rõ chưa?” Vương thị cúi xuống, tiếp tục đàn áp tinh thần.
“Nô tì biết rõ, thuốc này là…”
Lục La còn chưa nói hết lời, ngoài Lan Hương viện đã vang lên tiếng bước chân của một nhóm khác đang đi đến.