Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 152
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:34:19
Lượt xem: 101
“Đương nhiên rồi, không thành vấn đề, tỷ thích qua lúc nào cũng đươc.” Xuân Phong lấy một quả mọng trên bàn nhét vào miệng, thấy hương vị khá ngon, liền đưa một quả cho Trần Lam Lam.
“Này, nhân tiện, ta nghe nói trước đây ngươi và Lý Đình Đình cãi nhau ở Minh Nghi Các à?” Trần Lam Lam nhét quả mọng vào miệng, gật đầu hài lòng và hỏi.
“Ừ, nhưng không sao đâu, ta đã bí mật để lại cho cô ta một món quà bất ngờ rồi, đảm bảo cô ta sẽ về nhà thật vui vẻ.” Xuân Phong tự hào.
“Thật ư? Ngươi lại có ý tưởng gì vậy? Nói cho ta biết đi, nói đi!” Trần Lam Lam ngay lập tức hứng thú khi thấy vẻ mặt nguy hiểm của Xuân Phong. Cô nhanh chóng kuớt về gần Xuân Phong và tò mỏ.
“Ừm, tỷ cho người đến cửa thăm dò một chút, chắc mai sẽ có việc hay đó.” Xuân Phong thần bí nói, nhất quyết không để lộ gì.
”Ừ, được rồi, lát nữa ta sẽ cho người đi thám thính.” Trần Lam Lam hưng phấn gật đầu, tựa như đang chờ một vở kịch hay.
“Muội ấy, ta bảo, muội đừng làm lớn chuyện quá. Ta thấy tuy Lý ĐÌnh ĐÌnh có chút kiêu ngạo, nhưng chỉ cần dạy cho nàng ta chút bài học là được, đừng quá tay, nếu để người ta tìm đến tận cửa thì không tốt.” Xuân Vũ nhìn thấy vẻ mặt thần bí của Xuân Phong và sự mong đợi của Trần Lam Lam, không khỏi nhắc nhở.
“Ta biết rồi, tỷ yên tâm.” Xuân Phong đứng dậy, vỗ vỗ vai tỷ tỷ, tự tin nói.
“Vậy thì tốt.” Xuân Vũ cũng biết Xuân Phong làm việc luôn tự có chừng mực, nên cũng không nói thêm nữa.
“Đi thôi, Lam Lam, ta dẫn tỷ đi gặp bà ngoại.” Xuân Phong nắm tay Lam Lam, dắt nàng ra ngoài.
“Ừ, ta có nghe mẹ kể về bà của ngươi rồi, hôm nay nhân tiện đến thăm lão phu nhân luôn.” Trần Lam Lam vui vẻ đi theo Xuân Phong, Xuân Vũ cũng đi theo hai nàng.
Viện của lão phu nhân ở sâu phía sau hậu viện, lí do là ở đây yên tĩnh, thích hợp cho bà tịnh dưỡng, hơn nữa bà cũng không thích ồn ào. Họ đi một quãng đường khá xa mới đến nơi ở của bà. Mới bước vào sân, nha hoàn liền cung kính đến chào, họ cũng gật đầu hữu lễ chào lại.
“Mẹ, bà ơi, xem con đưa ai đến này.” Xuân Phong nhanh nhẹn nói, sau đó kéo Trần Lam Lam ra trước mặt.
“Lam Lam, sao con lại đến đây, mau ngồi xuống đi.” Mẹ Xuân Phong thấy Trần Lam Lam đến, vui vẻ đứng dậy, nắm tay cô.
“Mẹ đây là con của Vân Chi, tên Lam Lam.” Mẹ Xuân Phong quay đầu nhìn bà cụ đang nửa nằm nửa ngồi, giới thiệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-152.html.]
“À, là con gái của Vân Chi sao? Đến đây ta xem nào.” Bà cụ nghe nói người đến là con của Vân Chi, vui vẻ vẫy tay với Trần Lam Lam.
Trần Lam Lam ngoan ngoãn đi đến bên giường, nhẹ nhàng gọi: “Lão phu nhân!”
“Con của Vân Chi mới đó là đã lớn thế này rồi, thật là đáng yêu.” Bà cụ cẩn thận nhìn Trần Lam Lam rồi khen ngợi.
“Lão phu nhân quá khen rồi. Mẹ con vẫn thường nhắc về lão phu nhân, kể lão phu nhân luôn đối xử với mẹ con rất tốt, Lam Lam đã muốn đến thăm bà từ lâu rồi.” Trần Lam Lam ngọt ngào nói.
“Đều là chuyện đã qua lâu rồi. Mẹ con có khoẻ không, cũng mấy năm rồi ta không gặp mẹ con. Lần này may mà có mẹ con nên mẹ con Xuân Phong mới trở về được.” bà cụ quan tâm hỏi thăm.
“Mẹ con vẫn khoẻ ạ, mẹ biết bà vẫn luôn nhớ dì Uyển Thanh, nên lần này trở về Kinh liền phái người thông báo cho bà. Chỉ là ở Vân huyện vẫn còn nhiều việc vướng chân nên mẹ chưa đến thăm bà được.” Trần Lam Lam nhìn bà cụ hiền từ trước mặt, trong lòng không khỏi có thêm chút kính trọng, nói chuyện cũng thêm phần ngọt ngào.
“Ừ, mẹ con còn trẻ, đương nhiên còn nhiều chuyện phải lo. Lần này đến thăm con ở lại chơi ít ngày đi, ta sẽ sai người báo cho bà con, coi như con thay mẹ con đến đây chơi với ta mấy ngày.” Bà cụ nắm tay Lam Lam, trìu mến nói.
Nói xong, bà cụ lập tức lệnh cho Vu ma ma sai người đến Trần phủ thông báo và lấy hành lý cho Lam Lam. Thế là Trần Lam Lam được ở lại chơi ở Hộ Quốc Công phủ.
Xuân Phong cũng bắt đầu quá trình bức độc cho bà. Vì cô không nói cho bà chuyện bà trúng độc, nên cô chỉ nói với bà là thay đơn thuốc bổ mới. Hàng ngà, cô sẽ đến thỉnh an bà, nhân tiện xoa bóp cho bà. Cô cũng châm cứu cho bà với lý do giúp đả thông kinh mạch. Cứ thế, đã qua 4, 5 ngày. Lúc đến thăm bà, cô đều nhờ Vu ma ma trông chừng đều không ai quấy rầy, cũng để giữ bí mật việc cô châm cứu bức độc cho bà. Nhưng thời gian trôi qua, tất nhiên sẽ vẫn có người nảy sinh nghi ngờ.
Vào buổi sáng ngày thứ sáu, Hạ Sính Đình và Lạc Vân Y đợi sẵn ở viện của bà cụ để thỉnh an. Nhưng lần này, Xuân Phong đã làm họ thất vọng rồi. Cô không ở lại châm cứu mà chỉ thỉnh an bà rồi rời đi luôn. 2 vị tiểu thư nhìn nhau, bối rối.
Xuân Phong rời khỏi viện của bà cụ, đi đến thư phòng của Hạ Nhân Ngọc,
“Cữu cữu, cuộc điều tra thế nào rồi?” Xuân Phong hỏi thẳng sau khi thấy ông đuổi hết người hầu ra ngoài.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Hạ Nhân Ngọc nhíu mày, bất lực lắc đầu: “Vẫn chưa có manh mối gì, người đó làm việc sạch sẽ đến mức gần như không để lại dáu vết gì. Có khi nào con chẩn đoán sai không?” Hạ Nhân Ngọc có chút nghi hoặc nhìn Xuân Phong. Có thật là mẹ ông trúng độc không? Tại sao không tra được chút manh mối nào? Hơn nữa, mấy đại phu khác cũng không phát hiện ra độc, kể cả Thái y! Nhưng ông cũng tin Xuân Phong không phải là người sẽ đi nói bừa những vấn đề này, nên ông hỏi thẳng.
“Cữu cữu, con tin tưởng vào khả năng của con. Nếu chỉ là lo lắng quá độ mà ốm yếu, vậy tại sao suốt nhiều năm qua bà uống bao nhiêu thuốc bổ mà không có tác dụng? Thuốc bổ mấy năm nay bà dùng, sợ là có thể dùng để mua nửa cái Hộ Quốc Công phủ rồi!”. Xuân Phong lắc nhẹ đầu, mỉm cười nói với Hạ Nhân Ngọc với ánh mắt kiên định.
Lời nói của Xuân Phong đúng là đánh đúng vào trọng tâm vấn đề. Đúng vậy, thuốc bổ mà lão phu nhân dùng trong hơn 10 năm qua thậm chí có thể mua được nửa cái Hộ Quốc Công phủ. Nếu không nhờ mấy sản nghiệp của họ, e rằng Hộ Quốc Công phủ sớm đã chỉ còn cái vỏ trống rỗng. Mấu chốt là tình trạng lão phu nhân đúng như Xuân Phong nói, uống bao nhiêu thuốc bổ cũng không có tác dụng, tình trạng ngày càng kém hơn.
“Nhưng hiện tại chúng ta không tìm được manh mối gì, phải làm sao bây giờ?” Hạ Nhân Ngọc có chút bất đắc dĩ nói. Nếu là hành quân đánh giặc, hiến kế trị quốc hắn còn biết, chứ mấy việc mưu đồ ở hậu viện hắn thật sự không am hiểu.