Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 151
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:34:05
Lượt xem: 94
“Đi gặp quan phủ chứ còn đi đâu!” Xuân Phong thàn nhiên nói.
“Đừng, đừng, bà cô à, tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ thôi, bạc cũng trả lại cho cô tồi, cô tha cho ta đi…”
Vừa nghe nói đến đi gặp quan phủ, tên tộm nhảy dựng lên, lập tức dập đầu xin tha.
Nhưng nửa chừng, hắn đột nhiên sững sờ, nhìn về phía sau Xuân Phong. Xuân Phong cũng nhận ra có gì không ổn liền quay đầu về sau nhìn. Phía sau họ có 6 người đàn ông hung hãn đang đứng chắn ở lối vào con hẻm, trong tay còn cầm những thứ vũ khí đáng sợ.
Xuân Phong buông tên trộm ra, đối diện với mấy tên kia. Trực giác nói cho cô biết những người này không phải là người tốt, nhưng cô cũng không phải là người dễ bắt nạt.
“Các ngươi là ai, muốn làm gì?”
“Ngươi không cần biết chúng ta là ai, chỉ cần biết hôm nay chúng ta ở đây để lấy mạng ngươi.” Gã cầm đầu hung ác nói.
“Không ngờ lần này lại là một tiểu mỹ nhân, cứ thế mà giớt nàng thật là đáng tiếc, chúng ta vui vẻ chút đi.” Một người dáng vẻ ti tiện, tà ác nói. Tên này nói xong, cả đám nhìn nhau cười hèn hạ.
“Haha, tứ ca nói đúng, dù sao cũng sắp phải chớt, sao lại không vui vẻ chút rồi hẵng ra tay.”
“Bớt xàm ngôn đi, muốn g.i.ế.c ta ư, xem các ngươi có bản lĩnh đấy không đã.” Xuân Phong bước lên, nắm chặt tay, thủ thế.
“À, nha đầu này hung dữ phết, nhưng ta thích. Các huynh đệ ra tay nhẹ thôi, đừng giớt nó vội tí lại mất vui.” Tên cầm đầu sờ sờ cằm, nói một cách dâm dục.
Hắn vừa dứt lời, những tên khác liền đáp lại, nhanh chóng lao thẳng về phía Xuân Phong. Xuân Phong đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến khó khăn, nhưng không ngờ, một nam nhân từ trên đáp xuống. Chỉ qua mấy đòn, mấy tên kia còn chưa kịp nhìn thấy gì, đã bị đánh đến bất tỉnh. Người đàn ông áo trắng quay lưng về phía Xuân Phong, mái tóc đen dài bay trong gió, ánh nắng chiếu vào người hắn, làm hắn như phát ra kim quang của anh hùng. Xuân Phong nhìn khung cảnh này, bỗng chốc ngây ngốc.
Đẹp trai quá, anh hùng của ta. Ôi, quá ngầu luôn. Tâm tư của cô như một con khỉ nhỏ, không ngừng nhảy nhót.
“Cảm ơn đại hiệp đã cứu giúp, xin hỏi quý danh, nhà đại hiệp ở đâu, để hôm khác tiểu nữ sẽ đến tận nhà cảm tạ.” Xuân Phong bắt chước các hiệp sĩ trên TV, hai tay ôm quyền, trịnh trọng nói.
Nghe được những lời có phần giang hồ hào khí của Xuân Phong, người trước mặt vô thức nhếch khoé miệng lên. Dưới ánh nắng chói chang, khuôn mặt tuấn tú dù đã được che đằng sau tấm mặt nạ vẫn đẹp trai đến mất hồn.
“Không biết cô nương muốn cảm ơn ta thế nào?” Người đàn ông vẫn quay lưng về phía Xuân Phong, giọng nói có chút vui vẻ.
“Chỉ cần đại hiệp mở miệng, chỉ cần là ta có thể, ta sẽ cho đại hiệp.” Xuân Phong cười nói.
“Thật ư? Ta muốn cô nương lấy thân báo đáp, thế nào?”, người đàn ông có chút hứng thú hỏi.
“Hả? Ta ư? Cái này…?” Xuân Phong sốc đến mức không nói thành lời.
“Sao? Không muốn nữa sao?” Người đàn ông lại hỏi.
“Cái này… Cái này…” Xuân Phong lo lắng gấp đến nỗi đứng xoắn ngón tay.
“Không muốn thì thôi, quân tử không ép người.” Người áo trắng dậm chân, bay đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-151.html.]
“Này, ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi là ai.” Xuân Phong thấy người đó rời đi, liền vội vàng hỏi.
“Hữu duyên sẽ gặp lại!”, người đàn ông chỉ để lại những lời này rồi biến mất.
Một lát sau, Huyền Dịch vội vàng bay đến, nhìn đám người mặc đồ đên nằm la liệt trên mặt đất, hắn sợ đến toát mồ hôi hột.
“Cô nương, cô …”
“Những người này muốn giớt ta, mang đi thẩm vấn đi.” Xuân Phong bình tĩnh nói.
“Vâng! Cô nương có bị thương không?” Huyền Dịch lo lắng hỏi.
“Không sao! À, đại tỷ của ta đâu?” Xuân Phong lắc đầu tỏ ý mình không sao, rồi hỏi Huyền Dịch.
“Xuân Vũ tiểu thư đã gặp Trần Lam Lam tiểu thư nhà Binh Bộ Thượng Thư, đã hồi phủ rồi ạ.” Huyền Dịch cung kính trả lời.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Lam Lam? Ừ, ta biết rồi. Ta về trước đây, ở đây phiền ngươi xử lý.” Xuân Phong liếc mắt nhìn người trên mặt đất.
“Người này thì mang về giao cho quan phủ đi.” Trước khi rời đi, Xuân Phong chỉ vào tên trộm đang sợ hãi, ngồi run rẩy trong góc.
“Tuân lệnh!” Huyền Dịch cúi đầu đồng ý.
Huyền Dịch vốn muốn hỏi thêm mấy vấn đề, nhưng thấy Xuân Phong không muốn nói gì thêm, liền im lặng nhìn Xuân Phong rời đi. Hắn búng tay, ngay lập tức, một người đàn ông mặc trang phục bình thường nhưng võ công cao cường xuất hiện.
“Đi bảo vệ cô nương hồi phủ.”
“Tuân lệnh!”, người đàn ông nháy mắt biến mất.
Cũng may trí nhớ của Xuân Phong vẫn luôn rất tốt, cô nhanh chóng định hướng và tìm được đường về nhà. Trở về Hộ Quốc Công phủ, Xuân Vũ và Lam Lam thắc mắc Xuân Phong tại sao vẫn chưa trở về, còn đang định cử người đi tìm cô, đã thấy cô bình an vô sự trở về.
Xuân Vũ không kể cho mẹ nghe chuyện hôm nay, nên mẹ vẫn đang ở bên cạnh nói chuyện cùng bà.
“Sao rồi, muội có bắt được hắn không? Có bị thương không?” Xuân Phong vừa bước vào cửa, Xuân Vũ đã chạy tới, quan tâm hỏi. Trần Lam Lam cũng chăm chú nhìn Xuân Phong.
“Ta không sao, tên trộm bị bắt, đưa đến quan phủ rồi.” Xuân Phong mỉm cười nói.
Sau đó, cô quay sang Trần Lam Lam: “Mấy hôm nay tỷ ở Kinh thành thế nào rồi? Chúng ta mới đến, còn chưa kịp đến thăm tỷ.”
“Ta á, ở đâu cũng vậy thôi, ta chỉ có chút nhớ mẹ và đại ca thôi. Sao mấy người tự dưng đến Kinh thành vậy? Ta chưa nghe thấy mấy người bàn chuyện trở lại bao giờ, cũng chả thèm thông báo cho ta biêt. Nếu hôm nay ta không gặp đại tỷ trên đường thì chắc cũng không biết chuyện.” Trần Lam Lam thở dài, giọng nói có chút trách móc, nói xong còn bĩu môi, trông có chút đáng yêu.
“Chúng ta quyết định nhanh quá, không cả có thời gian thông báo cho tỷ và dì. Không phải hôm nay chúng ta gặp nhau rồi sao?” Xuân Phong mỉm cười giải thích, kéo Lam Lam ngồi xuống ghế.
“Được rồi, lần này ta tha thứ cho mọi người. Nhưng lần sau có gì phải thông báo cho ta trước đó.” Lam Lam đã nghe Xuân Vũ giải thích trước, lần này giả vờ rộng lượng, nói với Xuân Phong. Cô nắm tay hai chị em, nói tiếp: “Vậy khi nào mấy người có thể qua nhà ta chơi?”
“Chuyện này ta không chắc. Tỷ biết đó, sức khoẻ của bà ta đang không được tốt lắm, ta mới kê đơn cho bà, chắc phải theo dõi mấy hôm.” Xuân Phong nhìn vào khuôn mặt chán nản của Trần Lam Lam, bất lực nói.
“À, vậy thôi, không sao. Ngươi không rảnh nhưng ta rảnh, ta sẽ đến đây chơi với ngươi.” Trần Lam Lam nghe xong cũng không chán nản mà có chút vui vẻ nói.