Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 150
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:33:51
Lượt xem: 84
“Thôi, bỏ đi, chỉ là một bộ váy thôi, đừng để Trần cô nương đợi.” Xuân Vũ đột nhiên nói.
“Tiểu thư nói phải, cũng chỉ là một bộ váy thôi. Tiểu thư nhà ta mặc gì cũng tao nhã vô song, còn một số người khác thì có ăn mặc sang trọng đến đâu cũng không che nổi sự xấu xí bên trong.” Xuân Phong nghe Xuân Vũ nói xong, vẻ mặt cũng nhẹ nhàng hơn, mỉm cười mỉa mai.
"Ngươi..."
Lý tiểu thư nghe xong tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị lao tới muốn tát Xuân Phong mấy cái. May mắn thay, nha hoàn đã kịp thời ngăn cô ta lại. Chị em Xuân Phong nhàn nhã rời đi, không thèm quay lại nhìn cô ta lấy một cái.
"Dừng lại..."
Không dạy được cho Xuân Phong một bài học, Lý tiểu thư tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thẳng tay cho nha hoàn một cái tát đau điếng.
“Tiện tì này, ngươi được lắm, học được cách ăn cây táo rào cây sung rồi đúng không. Còn dám cản ta. Không cho ngươi một bài học thì ngươi không biết điều được.” nói xong, cô ta lại cho nha hoàn thêm 2 cái tát nữa.
Nha hoàn đau đến mắt nổ đom đóm, rưng rức giải thích: “Tiểu thư, em oan quá, em không phải bênh người ngoài gì, em chỉ sợ lão gia…”
Nha hoàn quỳ xuống, kêu oan với tiểu thư, nhưng vẫn bỏ dở câu nói, rõ ràng là muốn giữ thể hiện cho Lý tiểu thư. Lý tiểu thư nghe nha hoàn nói, sắc mặt lập tức thay đổi, không đánh đập, mắng mỏ nữa. cô ta nhớ lại lời cha mình nói mấy hôm trước, cô cảm thấy có chut chột dạ, đáng ra hồi nãy cô không nên xúc động như vậy. Nghĩ thế, cô hừ lạnh một cái, xoay người bỏ đi. Bà chủ vội vàng thu dọn bộ quần áo, giao cho thị nữ, sau đó cung kính tiễn đám người rời đi, mới nhẹ thở ra một hơi.
Lý tiểu thư này, chính là nữ nhân của Lễ bộ Thượng thư, tên Lý Đình Đình. Vợ cả của Lý Thượng thư mất sớm, chỉ để lại cho ông một người con gái này. Sau này, ông lấy vợ hai nên cũng ít quản giáo cô, hậu viện đều do vợ hai quản lý. Không biết vị phu nhân này thực sự yêu thương Lý Đình Đình, hay là có âm mưu gì đó, túm lại là cô ta bị giáo dục thành dạng đức hạnh này. Không có lễ nghĩa, kiêu ngạo hống hách, lại còn háo thắng, ở Kinh thành, tiếng xấu của cô ta đã sớm đồn xa đến mọi ngõ ngách. Mới mấy hôm trước, cô ta mới cãi nhau với tiểu thư nhà Hộ bộ Thượng thư để giành mặt dây chuyền bằng ngọc, gần như muốn huỷ dung tiểu thư nhà đó. Lễ bộ Thượng thư đích thân giải thích, xin lỗi, thật vất vả mới đem chuyện này ém xuống được. Lý Đình Đình ngồi trên xe ngựa, nhớ lại mấy lời của cha: “Nếu ngươi còn không biết thu liễm lại, bại hoại gia phong, ta đập gãy chân ngươi, đưa ngươi về từ đường tạ lỗi! Đừng có mà trách ta vô tình”. Trong lòng cô ta khó chịu, nghĩ đến bộ dáng của cha lúc đó, cô ta bỗng dưng thấy lòng nguội lạnh.
Tại sao? Tại sao ông không bao giờ nhìn ra điểm tốt của cô, bao giờ cũng chỉ nghĩ cô xấu xa, bao giờ cũng chỉ nhìn vào lỗi lầm của cô?
Lý Đình Đình buồn bực, chán nản nằm trong xe ngựa, khó chịu vò đầu, hoàn toàn không có chút bộ dáng nào là một tiểu thư khuê các. Thị nữ ở một bên cũng chỉ dám nhìn mà im lặng, không dám lên tiếng.
. . .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-150.html.]
Sau khi chị em Xuân Phong ra khỏi hàng quần áo, họ tiếp tục đi dạo trên phố.
“Đại tỷ, sao tự dưng lại không muốn mua bộ váy đó nữa?” Xuân Phong tò mò nắm tay chị.
“Thực ra ta cũng không phải muốn mua bộ váy kia, chỉ là ta nhìn bọn họ ngứa mắt quá, nên mới nói lại vài câu.” Xuân Vũ cười nói.
“Người đó thật đáng ghét. Thấy bảo là con gái nhà Lễ bộ Thượng thư, mà lại chả ra dáng nhà có lễ giáo tí nào, đúng là nực cười.” Xuân Phong đã nghe thấy có người bàn tán về vị tiểu thư này, nên có phần khinh thường Lý Đình Đình. Cô coi thường những người ỷ thế ức h.i.ế.p người khác, ghét những người có mấy đồng tiền mà lên mặt.
“Không sao, chúng ta không phải vì người khác mà mất vui như thế. Nhìn xem, ở kia đông người quá, qua xem xem có chuyện gì.” Xuân Vũ nói như thể không quan tâm, chỉ vào một nhóm người đang tụ tập trước mặt. Nhưng chỉ chính cô mới cảm nhận được sự chua chát trong lòng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Xuân Phong cũng không nghĩ nữa, dù sao cũng đã dạy được cho cô ta một bài học. Nghĩ thế, cô vui vẻ chạy về phía đám đông.
Xuân Phong kéo Xuân Vũ vào trong, mới phát hiện ra mọi người đang chơi trò chơi. Đây là loại trò chơi nguyên bản nhất, gồm 3 chiếc bát úp ngược và một viên xúc xắc. Quản trò liên tục đổi vị trí mấy chiếc bát, người chơi sẽ đoán xem viên xúc xắc ở dưới chiếc bát nào. Xuân Phong thấy trò chơi nhàm chán nên kéo Xuân Vũ chen chúc đi ra. Bước ra khỏi đám đông, Xuân Phong còn chưa kịp nói gì với Xuân Vũ thì đã thấy có một người đàn ông va mạnh vào người cô. Cô còn chưa kịp mắng thì người đàn ông đã bỏ chạy. Mặc dù hắn chạy rất nhanh, nhưng Xuân Phong vẫn kịp nhìn vào thứ hắn cầm trong tay, không phải là túi tiền đại thẩm cho cô sáng nay sao?
Xuân Phong quay sang nói vội với Xuân Vũ: “Đại tỷ, tỷ chờ ta ở đây, đừng đi linh tinh.” Sau đó, cô hét lên với ai đó: “Hãy chiếu cố đại tỷ của ta!” Nói xong, cô tăng tốc, chạy về phía trước, đuổi theo tên trộm.
Tên trộm ban đầu chạy rất nhanh, luồn lách trong ngõ ngách, tưởng rằng đã cắt đuôi được Xuân Phong, nhưng khi hắn quay đầu lại đã thấy Xuân Phong đang đuổi theo từ xa. Chưa kịp dừng lại lấy hơi, hắn lại bỏ chạy tiếp. Dọc đường, hắn liên tục rẽ vào các ngóc ngách, thể lực của hắn đã sắp không chống cự lại được nữa, thế mà Xuân Phong vẫn bám đuôi hắn, như không hề biết mệt. Có lẽ đã quá lâu không được trải qua cảm giác truy đuổi tội phạm, Xuân Phong ngược lại có chút kích động. Quả nhiên, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cho dù đã trải qua 2 kiếp, tinh thần trọng nghĩa trong cô vẫn không hề giảm đi. Cuối cùng, tên trộm cũng kiệt sức mà dừng lại trong ngõ cụt.
“Đừng…Đừng…đừng đuổi nữa, ta trả tiền cho ngươi.” Tên trộm gần như gục ngã, thở hổn hển nói.
“Sao, không chạy nữa à?” Xuân Phong hơi khó thở, nhưng chỉ cần điều chỉnh lại hơi thở một chút, đã cảm thấy thoải mái như thường.
“Không…không…không chạy nữa, ta sai rồi cô nãi nãi à.” Tên trộm thấy Xuân Phong không hề thở gấp thì tỏ ra sợ hãi. Trận đuổi bắt này quả thật là mệt c.h.ế.t hắn rồi, cảm giác như vừa mất đi nửa cái mạng vậy.
“Không chạ nữa? Vậy thì theo ta đi.” Xuân Phong tiến đến, lấy lại túi tiền, lạnh nhạt nói.
“Đi? Đi đâu?” tên trộm sửng sốt.