Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 149
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:33:38
Lượt xem: 97
Bà chủ cũng thật sự bất lực, tính tình vị Lý tiểu thư này không tốt, nếu lỡ đắc tội cô ta, sợ là sau này bà khó làm ăn rồi. Xuân Vũ tức giận, chuyện này là sao? Mua đồ ít nhất phải có trước sau, ai đến trước được phục vụ trước, cướp trên tay thế này thật là quá đáng. Trước giờ Xuân Vũ vẫn luôn là người hiền lành, giờ tuy tức giận nhưng cũng không làm căng mọi chuyện.
“Ta rất thích chiếc váy này, là ta đến trước, sao ta lại phải nhường cho cô? Đi mua đồ, ai đến trước thì được phụ vụ trước, bà chủ, bà sẽ không vì mấy đồng bạc mà làm chuyện mất công bằng thế chứ? Nếu vậy, sau này bà còn muốn bán hàng cho ai nữa?” Xuân Vũ ngẩng cao đầu, khinh thường nhìn vị tiểu thư kia. Mấy người có tiền tưởng tiền của mình to lắm sao? Có tiền thì liền nghĩ mình giỏi hơn người khác ư?
Bà chủ nghe lời Xuân Vũ nói, lông mày gần như dính vào nhau rồi, biết làm sao đây? Bà chọc phải sát thần phương nào rồi, sao lại đưa 2 bà cô này đến chỗ bà vậy?
Bà chủ còn chưa kịp lên tiếng, nữ tử họ Lý kia đã nói tiếp: “Công bằng? Công bằng chính là ai ra giá cao hơn thì sẽ cho người đó. Thuận mua vừa bán, ta đồng ý trả giá cao, bà chủ đồng ý bán cho ta, đấy chính là công bằng.” Bộ dáng kiêu ngạo, độc đoán kia, thật là làm người ta muốn lên cho ả một bạt tai.
“Có nhiều tiền là giỏi lắm sao? Có nhiều tiền là có thể không kiêng nể gì mà đi cướp trên tay người khác thế sao? Ngươi cũng không hỏi qua ta có đồng ý nhường không, đây là ăn cướp trắng trợn.” Xuân Vũ tức giận bật lại.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Ừ, là ta ép ngươi đó, ngươi có bản lĩnh thì trả thêm gấp mấy lần bạc nữa mà mua. Không có tiền thì đừng có mà ở đây giả làm tiểu thư nhà giàu.” Nữ tử giễu cợt nói, vẻ mặt ác ý.
Những lời này lại tình cờ chạm đến điểm đau nhất trong trái tim Xuân Vũ. Từ nhỏ cô đã sống cuộc sống cơ cực, điều này luôn làm cô tự ti, nhất là khi đến đây, gặp những vị tiểu thư lớn lên ở Kinh thành. Vì sao đều là cháu gái của bà, mà cô lại khác với những biểu tỷ muội của cô nhiều như vậy? Đúng vậy, cô không có tiền, kể cả có tiền cô cũng không mua những thứ xa hoa thế này. Nhưng thứ này cũng không phải của cô ta, sao cô ta dám ngang nhiên như vậy?
Có lẽ quan điểm phụ nữ độc lập của Xuân Phong đã ảnh hưởng đến Xuân Vũ, cô luôn thấy nếu không phải tiền chính mình làm ra thì không thể thoải mái tiêu, vì vậy, tia tự ti hồi nãy lại bắt đầu hiện lên.
“Đúng vậy đó, ngươi có biết tiểu thư nhà chúng ta là ai không? Ngươi lại dám đi tranh đồ với tiểu thư nhà ta. Trông ngươi lạ thế này, chắc chỉ là một nha đầu nhà nghèo mới đến Kinh thành, đừng tưởng mình có chút tư sắc, mặc mấy bộ đồ đẹp vào là thành quý nhân.”, một nha hoàn đứng sau nữ tử đó trợn mắt nhìn Xuân Vũ đánh giá, rồi trào phúng nói.
Xuân Vũ vừa tức vừa gấp, ánh mắt có chút ẩm ướt, chỉ biết đừng im nhìn chủ tớ nhà kia, nhìn qua có chút nhu nhược, bất lực.
Thấy thế, một số nam tử trong cửa hàng đau lòng thay cô, nhưng lại e ngại thế lực chống lưng của nữ tử kia, không dám đứng lên bảo vệ, chỉ dám nhỏ giọng bàn luận, bất bình thay cho Xuân Vũ.
“Không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao, thế mà lại đi thoá mạ người khác.”
“Đúng vậy, ta thấy Lý tiểu thư này chính là đang ghen tị với vẻ đẹp của cô gái này thôi.”
“Đúng vậy, chắc đến 8 phần là như thế. Đường đường là nữ tử nhà Lễ bộ Thượng thư mà lại vô lễ, kiêu ngạo, ương ngạnh như thế.”
Tuy nhiên, rõ ràng người kia không thèm để ý đến những lời bàn tán này. Bà chủ thì đã lặng lẽ xê qua một bên, không dám nói gì, chỉ ước mình có thể biến mất khỏi nơi đây. Hai vị tiểu thư này, cứ đánh nhau đi, ta chỉ là không khí thôi.
Ngay khi Xuân Vũ đang bất lực nhất, Xuân Phong đã xong việc, thay quần áo, trở lại. Đơn thuốc chỉ còn thiếu mấy loại đơn giản, số lượng cũng ít, nên cô giấu trong n.g.ự.c cũng không lộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-149.html.]
Xuân Phong đi vào giữa đám đông, bước tới kính cẩn chào Xuân Vũ.
“Tôn tiểu thư, tiểu thư Binh bộ Thượng thư đến phủ tìm người, mời người nhanh chóng hồi phủ.
Xuân Vũ ngơ ngác, cái gì mà tiểu thư nhà Binh Bộ Thượng thư? Nhưng nhìn Xuân Phong nháy mắt, Xuân Vũ lập tức hiểu ra, liền hợp tác: “Ừ, về thôi.”
Nói xong, Xuân Phong nhìn về phía phòng thay đồ, hỏi bà chủ: “Bộ váy tiểu thư nhà ta vừa thử kia giá bao nhiêu vậy?”
Bà chủ sắc mặt không vui không giận nói: “Một trăm lượng!”
Thật vất vả mới trốn được, lại bị nha đầu này kéo ra, trong lòng không thoải mái chút nào. Nhưng ở đây đông người như vậy, lại không biết gia thế của vị tiểu thư này, bà cũng không dám phát tác.
Vị tiểu thư này có giao tình với tiểu thư nhà Binh Bộ Thượng thư, sợ là gia thế cũng không đơn giản. Bà chủ âm thầm thở dài, may là lúc nãy không đắc tội nàng, nếu không…
Lúc này, bà mới cảm nhận được làm ăn ở chốn Kinh thành này thật không đơn giản.
“Được rồi, bà chủ, nhờ bà chút nữa giao bộ váy này đến Hộ Quốc Công phủ. Đây là 120 lượng bạc, 20 lượng còn lại coi như thưởng cho bà.” Xuân Phong lấy ra túi bạc, đặt vào tay bà chủ.
“Cái gì, bộ váy này 100 lạng? Mới vừa nãy ta trả gấp đôi, ngươi không nghe thấy à?” nữ tử nói to, không biết đang mắng Xuân Phong hay bà chủ.
Bà chủ cầm túi tiền trong tay, không biết phải làm thế nào. Hộ Quốc Công phủ còn cao hơn cả phủ Binh Bộ Thượng thư, bà cũng không dám đắc tội.
“Vậy sao? Ta lại nghĩ mấu chốt của việc buôn bán là chủ muốn bán cho ai, chứ không phải là ai trả giá cao hơn, đúng không bà chủ?” Xuân Phong cười như không cười, lạnh lùng nhìn bà chủ.
Lúc này, khuôn mặt của bà chủ đã nhăn thành quả mướp đắng rồi. Trời ạ, sao nha đầu này còn khó đối phó hơn cả tiểu thư nhà nó vậy? Đây không phải là bỏ cục than nóng vào tay bà sao?
Đắc tội ai cũng không được, bà đã tạo nghiệt gì vậy?
Xuân Vũ thay quần áo xong đi ra, Xuân Phong lấy bộ quần áo đưa cho gã sai vặt ở một bên đóng gói. Lúc Xuân Phong cầm gói hàng chuẩn bị rời đi, còn chưa ra đến cửa, đã bị đám người của nữ tử họ Lý kia chặn lại.
“Dừng lại, cầm tiền của ngươi lại đi, bộ váy này là của ta.” Lý tiểu thư lấy túi tiền từ tay bà chủ, ném lại vào n.g.ự.c Xuân Phong, lại lấy ra một túi bạc to hơn đưa cho bà chủ, vẻ mặt kiêu ngạo.
Xuân Phong đứng đó, không hề tức giận, khoé miệng khẽ nhếch lên, trong lòng cười lạnh.