Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 148
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:33:23
Lượt xem: 81
Chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại trước cửa một cửa hàng bán quần áo tên là “Minh Nghi Các”. Xuân Phong bám lấy tay phu xe, bước xuống, quay người nắm tay Xuân Vũ cùng đi vào cửa hàng. Ngay từ ngoài cửa, cô đã có thể nhìn thấy không khí sôi động bên trong. Vừa vào cửa, hàng loạt màu sắc, chất liệu mỹ lệ đã đập vào mắt. Tất cả nhân viên đều đang bận rộn phục vụ, nên lúc Xuân Phong vào, đích thân bà chủ ra tiếp cô.
“Hai vị tiểu thư, muốn xem quần áo sao? Hai vị đều có khí chất tao nhã, thanh lệ thoát tục, rất phù hợp để mặc chất liệu gấm mới về độc quyền của cửa hàng chúng ta, hai vị có muốn thử không?” bà chủ mỉm cười, vẻ mặt nịnh nọt. Từ lúc 2 người bước vào, bà ta đã ngó thấy chiếc xe ngựa xa hoa kia, lại nhìn cách ăn mặc của 2 chị em. Xuân Vũ ăn mặc diễm lệ, Xuân Phong tuy đơn giản hơn nhưng tư sắc tuyệt đỉnh. Vì vậy, bà ta dễ dàng kết luận 2 chị em đều là người có tiền. Tuy bà chủ này có khôn ngoan, nhưng hôm nay lại chưa đọc được hết tâm tư của 2 vị khách hàng này rồi, Xuân Phong tuy là người có tiền thật, nhưng nàng bình thường không thích tiêu tiền linh tinh, mà hôm nay nàng đi đến đây cũng có mục đích khác.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Được rồi, tiểu thư nhà ta thích nhất là mấy thứ mới mẻ, bà chủ đi chọn cho tiểu thư mấy bộ đi.” Xuân Phong mỉm cười, hợp tác với vẻ nịnh hót của bà chủ.
Xuân Phong đã đặc biệt yêu cầu Xuân Vũ hôm nay phải ăn mặc thật phô trương, cô thì lại mặc đơn giản hơn, nên khi Xuân Phong gọi Xuân Vũ là “tiểu thư”, nhìn cũng không quá vô lý. Dù sao thì trang phục của nha hoàn trong một số gia đình giàu có cũng sẽ sang trọng hơn so với người thường.
Xuân Vũ tranh thủ lúc bà chủ đi chọn đồ, quay lại nói thầm với Xuân Phong: “Những bộ quần áo này trông đắt tiền quá, chúng ta cũng không định mua, thôi, đừng thử mất công.”
“Sợ gì chứ? Thử cũng đâu có mất tiền. Vả lại, hôm nay chúng ta phải. . . “ Xuân Phong nhỏ giọng nói mấy câu vào tai Xuân Vũ.
“Vậy được rồi.” Xuân Vũ nghĩ đến mục đích chuyến đi hôm nay, dứt khoát xoay người vào phòng thử đồ.
Xuân Phong chọn bừa một bộ quần áo bình thường hơn, cũng bước vào một căn phòng khác. Sở dĩ cô chọn cửa hàng này, vì cô đã quan sát và thấy ở cạnh đây có một tiệm thuốc lớn. Theo kết cấu thường thấy ở thời đại này, mỗi cửa hàng sẽ đều có cửa sau. Cô đã chuẩn bị trước, dưới lớp quần áo hiện tại cô đang mặc là một bộ nam trang, vì vậy, trong lúc Xuân Vũ thu hút sự chú ý của mọi người, Xuân Phong lặng lẽ thay đồ, lẻn ra cửa sau, đi mua thuốc. Cô cũng không biết là có ai theo dõi hành tung của mình không, nhưng cẩn tắc vô áy náy, cô cứ phải cẩn thận. Cô vẫn luôn nghĩ là có một mối liên hệ nào đó giữa việc bà ngoại bị đầu độc và việc gia đình ông bà không tìm được nhà cô. Nếu đúng là như vậy, kẻ đứng sau chắc chắn không muốn mẹ con cô ở lại Hộ Quốc Công phủ, tức là hiện tại cả nhà đang ở trong tình thế hết sức nguy hiểm, mỗi bước đi đều phải rất cẩn thận. Sau khi thay quần áo nam, Xuân Phong dùng trâm ngọc buộc tóc lại, đổi thành kiểu tóc nam, hỏi người phục vụ nhà vệ sinh ở đâu, rồi lặng lẽ lẻn ra ngoài theo lối cửa sau. Xuân Phong đã cực kỳ cẩn thận, nhưng mọi hành động của cô vẫn không thể tránh khỏi một đôi mắt trong bóng tối. Thấy Xuân Phong rời đi, người đàn ông cũng lách mình đuổi theo.
Trong lúc đó, Xuân Vũ đang cố gắng kéo dài thời gian trong phòng thử đồ. Bà chủ sốt ruột, đứng ở cửa phòng, nói vọng vào: “Tiểu thư à, để ta gọi 2 nha đầu đến giúp tiểu thư nhé.” Những cửa hàng quần áo thế này thường sẽ có mấy nha đầu giúp việc, để giúp đỡ trong trường hợp khách hàng không biết cách mặc một số kiểu trang phục mới lạ.
“Không cần.” Xuân Vũ mặc thử xong bước ra, bà chủ ngay lập tức đến vuốt m.ô.n.g ngựa: “Ôi, tiểu thư thật là khí chất thanh lệ, xinh đẹp vô phương. Tiểu thư mặc bộ này vào, đúng là như tiên tử.” bà chủ cũng nhanh tay lấy gương đến, để Xuân Vũ có thể nhìn được bộ dáng của mình trong bộ quần áo này.
Xuân Vũ nhìn bản thân trong gương, dáng người lả lướt, duyên dáng yêu kiều, lại xinh đẹp quý phái, liền gật đầu hài lòng. Đúng là nhân kháo y trang, phật kháo kim trang, được khoác lên người bộ quần áo tinh xảo, nhìn thấy bản thân xinh đẹp như vậy, một tia tự ti ẩn sâu trong lòng Xuân Vũ cũng dẫn tiêu tan. Càng tự tin, khí chất của cô lại càng quý phái.
Tiếng khen của bà chủ khá lớn, làm cho sự chú ý của những người khác trong cửa hàng đều tập trung vào Xuân Vũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-148.html.]
“Đẹp quá, đây là tiểu thư nhà nào vậy, sao chưa thấy bao giờ?”
“Đúng vậy, thực sự là rất xinh đẹp. Dung mạo này so với Hạ Sính Đình tiểu thư của Hộ Quốc Công phủ cũng không hề kém cạnh nha.” Một số nữ tử cũng đến mua quần áo bắt đầu nhỏ giọng thì thầm.
Vì ở đây có bán cả đồ nam nên cũng có một số nam tử, họ đều đang nhìn chằm chằm Xuân Vũ.
“Thật sự là mỹ nhân, đời này nếu có thể chung sống với nàng thì thật mãn nguyện.”
“Thật là xinh đẹp, tại sao trước giờ chưa từng biết ở Kinh thành có mỹ nhân tuyệt thế thế này.”
“Hahaa, nếy biết trước, có phải ngươi đã kêu cha đến cửa cầu hôn rồi không? Nhưng giờ vẫn kịp đấy, dù sao ngươi cũng chưa cưới vợ.” một người khác lại trêu ghẹo người đã có chút si mê vẻ đẹp của Xuân Vũ.
Đúng lúc người đàn ông đang do dự xem có nên đến cửa cầu hôn Xuân Vũ hay không, đám đông bỗng tách ra, một nhóm phụ nữ ăn mặc sặc sỡ bước đến.
Người đi đầu cũng khá xinh đẹp, ăn mặc trang điểm tinh tế, nhưng dáng vẻ lại quá kiêu ngạo.
Vừa bước vào, cô ta đã hô lớn: “Bà chủ, mang bộ quần áo đẹp nhất, mới nhất của nhà bà ra đây.”. Nói xong, cô ta quay lại nhìn Xuân Vũ, vì trước đó Xuân Vũ đang là tâm điểm của đám đông, nên giờ cô đang đứng ở vị trí nổi bật nhất. Vì thế, vị tiểu thư mới đến nhanh chóng nhận ra vẻ xinh đẹp của Xuân Vũ, trong mắt liền ánh lên một tia ghen tị. Cô ta quay sang nói với bà chủ: “Ta muốn một chiếc giống hiệt chiếc cô ta đang mặc.”
Nghe vậy, bà chủ bối rối trả lời: “Chuyện này…Mẫu này ta chỉ có duy nhất một bộ đấy thôi.”
“Sao? Cô ta còn chưa mua mà, ta ra giá gấp đôi!” người phụ nữ trừng mắt, rồi thản nhiên nói.
“Chuyện này…” Bà chủ lại càng quẫn bách hơn, họ đều là khách, bên trọng bên khinh cũng không được. Nhưng vị tiểu thư mới đến này lại là Đại tiểu thư nhà Lễ bộ Thượng thư, bà không dám đắc tội. Vị tiểu thư xinh đẹp này, xem cách ăn mặc và khí chất của nàng, ắt hẳn cũng không phải là bối cảnh tầm thường.
Bà do dự mãi, cuối cùng, đến lúc vị tiểu thư kiêu ngạo đã sắp mất kiên nhẫn, bà ta bước đến chỗ Xuân Vũ, vẻ mặt xin lỗi nói: “Cái này….tiểu thư thấy đấy….”