Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 147

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:33:08
Lượt xem: 99

“Cho ta chút thời gian, địa vị, thân phận sẽ không còn là vấn đề nữa. Còn vấn đề nàng có tình cảm với ta không, ta nghĩ nàng nên hỏi nó một chút.” Bách Lý Mặc Thần hơi nheo mắt lại, toả ra khí chất vương giả cường đại, chỉ chỉ vào trái tim Xuân Phong với vẻ tự tin.

Đây là lần đầu tiên Xuân Phong thấy dáng vẻ bá đạo như thế này của hắn, tim không kìm được mà đập loạn xạ. trên đời có những người như thế, chỉ cần một cái hất tay, một cái quay người đơn giản cũng quyến rũ, đầy khí chất như vậy, chưa kể lần này hắn còn đẩy hết hoả lực, dồn hết sức tấn công Xuân Phong. Xuân Phong trong nháy mắt bị chinh phục, nhưng trong tai cô vẫn còn văng vẳng những câu cô vừa nói, cô lập tức dặn bản thân cảnh giác. Cô tự nhắc nhở bản thân, cô có thể mê đắm, nhưng không thể xúc động, nhất định phải luôn nhớ rõ thân phận của mình.

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ có thể cúi đầu im lặng.

“Nghe nói Hộ pháp đại nhân đang tìm Lạc Hà Thảo, có phải là nàng nhờ ông ấy tìm không?” Bách Lý Mặc Thần đột nhiên hỏi, không đề cập đến chuyện vừa nãy nữa.

“Sao ngươi biết?” Xuân Phong kinh ngạc ngẩng đầu, rồi lại nghĩ, dù sao hắn ccũng là hoàng tử, tất nhiên sẽ có chút thực lực biết những chuyện đơn giản thế này. Xuân Phong luôn thông minh, nhanh nhạy, lại không thể nghĩ đến Diêu Vương điện hạ, người mà cữu cữu của cô mới đi cầu xin, chính là người đàn ông đẹp trai đang đứng trước mặt mình. Có lẽ ở trước mặt cô, Bách Lý Mặc Thần luôn tỏ ra tuỳ ý, ít khi thể hiện khí chất vương giả, nên Xuân Phong không thể liên hệ hắn với hình ảnh Chiến thần quyền thế ngập trời, tài trí hơn người kia.

“Ừ, chính là ta. Ngươi có biết ngoài ở trong cung và ở Diêu Vương phủ ra, còn chỗ nào có thể tìm Lạc Hà Thảo không?” Xuân Phong vô thức hỏi, cô không nhận ra là trong vô thức cô đã lệ thuộc vào hắn.

“Có, ở Mặc Lan Quốc!”, Bách Lý Mặc Thần lạnh nói, nhưng hắn vẫn không thể nào ngăn được bản thân mềm lòng.

Hắn bước đi, nghĩ gì đấy, lại quay lại nói với Xuân Phong: “Nàng ngoan ngoãn đợi ở nhà đi, ngày mai sẽ có người mang đồ đến.”. Sau đó, hắn biến mất trong màn đêm tĩnh lặng.

    . . .

Bách Lý Mặc Thần trở về phủ, không khí xung quanh như muốn đóng băng. Hắn vẫy vay dặn Lam Dịch lấy Lạc Hà Thảo trong kho ra, chuẩn bị sáng mai giao đến Hộ Quốc Công phủ.

Lam Dịch mới vào cửa đã cảm nhận được một luồng khí lạnh bức người, đồ đầu đất như hắn cũng biết chủ tử của hắn hôm nay lại gặp chuyện gì rồi. Hắn thầm nghĩ không biết Hoàng tử của hắn gặp chuyện gì, cũng lâu rồi không thấy ngài ấy mang vẻ mặt này. Hắn rùng mình, tự dặn bản thân ngàn vạn lần phải cẩn thận, nếu chọc phải chủ tử, chắc chắn lại bị gửi đến chỗ huấn luyện ma quỷ kia.

“Vâng!” Lam Dịch biết điều, nhanh chóng đáp lại, sợ chậm một chút sẽ chọc giận vị nào đó.

“Vụ Xương Bình Vương thế nào rồi?” Bách Lý Mặc Thần mặt vẫn không đổi sắc, cả người vẫn như máy điều hoà, liên tục nhả khí lạnh. Nếu không phải bây giờ đã là tháng 3, không khí đã có chút ấm lên, Lam Dịch thật là muốn chạy trốn khỏi căn phòng băng giá này.

Là ai đã chọc người này đến mức này vậy? Lam Dịch âm thầm mặc niệm cho người xấu số kia 3 phút.

“Xương Bình Vương vẫn đang ráo riết truy lùng tung tích của huynh muội Dương gia, xem ra tin tức họ đã c.h.ế.t mà chúng ta tung ra trước đó không xua tan được sự nghi ngờ của hắn. Ngoài ra, có rất nhiều cao thủ đang tiến về kinh thành. Sau khi điều tra, phát hiện hầu hết là người của Xương Bình Vương. 3 đội quân dưới quyền hắn cũng bắt đầu có động tĩnh.” Lam Dịch báo cáo ngắn gọn tình, đồng thời lấy trong n.g.ự.c ra một bức mật thư, đưa cho Bách Lý Mặc Thần.

Bách Lý Mặc Thần cẩn thận đọc bức thư và nhanh chóng đưa ra quyết định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-147.html.]

“Truyền lệnh của ta, gia tăng bảo vệ cho huynh muội Dương gia, báo cho đội quân Phi Hổ tăng cường cảnh giác, tuỳ thời đợi mệnh. Sau đó gửi bức thư này cho Âu Dương tiên sinh.” Lam Dịch cúi đầu nhận bức thư, cung kính lùi lại, nhanh chóng ra ngoài xử lý công việc.

Chủ tử hôm nay thật đáng sợ, nhìn tình hình này, có phải là sắp ra tay với Xương Bình Vương không? Ngài đây là đang muốn trút giận sao?

Bách Lý Mặc Thần ngồi sau chiếc bàn lớn trong thư phòng, ánh mắt lạnh lùng.

Khoảng cách địa vị? Không thành vấn đề, một ngày nào đó, hắn sẽ cho cô địa vị tối cao, để cô đứng ở trên cao sánh vai với hắn. Nhưng trước đó, hắn phải gạt bỏ mọi chướng ngại, làm cho bản thân ngày càng mạnh mẽ,  để có thể cho cô hết thảy mọi thứ mà cô muốn.

Sáng sớm hôm sau, người của Diêu Vương phủ mang Lạc Hà Thảo đến như Bách Lý Mặc Thần đã nói với Xuân Phong. Hạ Nhân Ngọc cực kỳ vui mừng, sau khi báo tin cho mẹ con Xuân Phong, ông vui vẻ lên triều. Gặp Diêu Vương cũng đang trên đường vào cung, ông liên tục cảm ơn hắn.

“Phong nhi à, may quá, có Lạc Hà Thảo rồi, mẹ ta được cứu rồi.” mẹ Xuân Phong hưng phấn nắm lấy tay Xuân Phong.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Vâng, mẹ đừng lo lắng nữa, bà sẽ không sao đâu.” Xuân Phong vỗ nhẹ tay mẹ trấn an.

“Vẫn còn một số loại dược liệu khác mà trong phhủ không có, chúng ta phải ra ngoài mua thôi.” Thực ra việc nhỏ như mua đồ này, Xuân Phong hoàn toàn có thể phân phó hạ nhân đi, nhưng chuyện bà trúng độc vẫn đang được giữ bí mật, nên Xuân Phong quyết định tự mình đi. Lấy lí do đi mua sắm và ngắm nhìn phố phường, chị em Xuân Phong cùng nhau đi khỏi Hộ Quốc Công phủ. Biết tin, đại cữu mẫu gọi cho họ một chiếc xe ngựa lớn, và cũng đưa cho chị em cô một túi tiền lớn.

“Này, cầm lấy túi tiền này đi. Gặp cái gì thích thì cứ thoải mái mua nhé, coi như một chút tâm ý của ta và cữu cữu các con.” Bà mỉm cười nói, rồi quay người bước vào nhà. Xuân Phong nhìn bóng dáng bà rời đi, đột nhiên cảm nhận được bà là người tốt, ít nhất là đến thời điểm hiện tại.

“Cảm ơn đại thẩm.” Xuân Phong nói với người phụ nữ đang bước vào trong.

“Cảm ơn gì chứ, đi nhanh về sớm còn ăn cơm.” Đại thẩm trìu mến nói.

“Vâng, con biết rồi.” Xuân Phong nở nụ cười rạng rỡ. Sao Xuân Phong lại có cảm giác người đại thẩm này biết mục đích thực sự trong chuyến đi này của các nàng nhỉ?

Chiếc xe ngựa lộng lẫy từ từ đi vào con phố phồn hoa nhất Kinh thành: phố Dung Hoa. Hai bên đường là các tửu lâu, cửa hàng quần áo, cửa hang trang sức, quán trà,…quán xá nối tiếp nhau, dài đếv mức không nhìn thấy điểm cuối. Dòng người nườm nượp, nào là tiểu thư đi trước, nào là nha hoàn theo sau, tất nhiên cũng không thiếu những cô nương, đại thẩm đến từ những gia đình bình thường. Xuân Phong nhìn cảnh này, khuê nữ vẫn được ra ngoài như bình thường, cũng không giống thời kỳ phong kiến trong sách lắm. Có lẽ đây là không gian và thời gian khác với lịch sử cô học ở thế kỷ 21 nên sẽ có những khác biệt nhất định.

“Đại tỷ, chúng ta đến cửa hàng quần áo xem thử đi, xem ở đây đang thịnh hành kiểu quần áo nào.” Xuân Phong cố ý nói to để phu xe nghe thấy.

“Hồi bẩm tiểu thư, trước mặt chúng ta có một cửa hàng quần áo rất đẹp, rất nổi tiếng ở Kinh thành, tiểu thư có muốn vào xem một chút không?” phu xe nhanh nhẹn đề xuất.

Xuân Phong nhìn đại tỷ, Xuân Vũ gật đầu, Xuân Phong liền nói vọng ra với phu xe: “Vậy thì đến đó đi.”

Loading...