Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:26:35
Lượt xem: 113
Hôm sau, nhà Xuân Phong mới ăn sáng xong thì cổng tự nhiên bị mở ra.
“Tam đệ muội có ở nhà không?” Người đẩy cửa là một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, cao khoảng 1 mét 7, mặc một thân tơ lụa.
Xuân Phong lục lại trí nhớ, lại không nhận ra ngoài này, nhưng cô biết người đi cùng hắn, chính là Đại bá mà cô mới gặp mấy hôm trước.
“Nhị ca, sao quay về mà không báo trước cho muội 1 tiếng.” mẹ Xuân Phong ngạc nhiên nhìn người trước mặt.
Lúc này Xuân Phong mới vỡ lẽ, hoá ra là Nhị bá trong truyền thuyết, chẳng trách vừa nhìn đã thấy khó chịu.
“Trước ta có nghe nói Tam đệ qua đời, nghĩ mẹ con các ngươi sống cũng không dễ dàng gì, muốn về thăm nhưng bận quá, không thể đi xa được. Giờ ta mới về được, thật xin lỗi mấy mẹ con.” Nhị bá của Xuân Phong vừa nói vừa bước vào nhà, đi thẳng đến chỗ trung tâm phòng khách, ngồi xuống. Hắn ngồi ngay ở vị trí chủ nhà, như đây là nhà của hắn, kiêu ngạo nói.
Không đợi mẹ Xuân Phong mở lời, hắn đã làm ra bộ dáng quan tâm: “Nhưng có vẻ những lời đồn đó không đúng nhỉ, nhưng không sao, thấy các ngươi sống tốt là ta yên tâm rồi, ta chạy về đây 1 chuyến cũng xứng đáng mà.”
“Đúng vậy, cuộc sống nhà tam đệ muội giờ tốt hơn cả chúng ta. Mấy mẹ con nhà tam đệ muội thật là tài giỏi.” Lúc này, đại bá đang đứng một bên cũng lên tiếng.
“Không biết Nhị ca trở về chuyến này còn việc gì nữa không?” mẹ Xuân Phong lạnh lùng hỏi Nhị bá, trực tiếp phớt lờ sự xuất hiện của đại bá. Sau chuyện vừa rồi, bà cũng hiểu ra, những người này hoàn toàn không xem mấy mẹ con bà là người nhà. Sao lúc nhà bà sắp c.h.ế.t đói, đại bá nhị bá cũng không quay về nhìn lấy một lần, giờ đại tẩu gặp chuyện họ mới cắp m.ô.n.g về? Nhìn cách ăn mặc của họ, rõ ràng họ sống không tệ. Mẹ Xuân Phong trước giờ vẫn được ông bà và Cha cô bao bọc, không nhìn thấy lòng người hiểm ác, ích kỷ. Nhưng kể từ khi Cha Xuân Phong qua đời, trải qua quá nhiều chuyện, bà cuối cùng cũng hiểu ra, không phải ai cũng là người tốt. Đặc biệt là chuyện của Xuân Sinh, bà càng hiểu, muốn bảo vệ người mình yêu thương, nhất định phải mạnh mẽ, lúc cần hành động thì phải hành động, khi cần ra tay thì phải đủ tàn nhẫn.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Vì vậy, bà tuyệt đối không tin lần này lão Nhị trở về chỉ để thăm mẹ con bà. Bà tốt bụng nhưng không hề ngu ngốc. Vì vậy, mẹ Xuân Phong cũng không hoà nhã với 2 người này.
Đoàn lão nhị vốn lên mặt đã quen, thấy thái độ của mẹ Xuân Phong đã thấy không hài lòng, nhưng vẫn nhịn xuống, nói: “Đệ muội, ngươi nói gì vậy. Chúng ta là người một nhà, ta chỉ quay về thăm các ngươi thôi. Nghe nói tam đệ đã mất, các ngươi cũng chỉ còn chúng ta là người thân, làm sao có thể không quan tâm giúp đỡ nhau được.”
Khả năng khua môi múa mép của Đoàn lão nhị cũng không thua kém gì Chu thị. Xuân Phong tự dưng thấy ngoài cha cô là một thư sinh trung thực, còn lại một nhà toàn kẻ tiểu nhân. Đáng tiếc là cha cô lại mất sớm như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-128.html.]
“Cảm ơn Nhị ca nhiều, nhưng hiện tại chúng ta không thể giúp gì cho Nhị ca, e là chuyến này Nhị ca về uổng công rồi.” mẹ Xuân Phong nhàn nhạt nói, vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.
“Đệ muội đang nói gì vậy? Nhị ca đâu có chuyện gì cần các ngươi giúp, đừng lo lắng.” Đoạn lão nhị lại tiếp tục làm trò đạo đức giả.
Xuân Phong thấy vị Nhị thúc này da mặt thật là dày, chắc là bệnh nghề nghiệp. Xuân Phong nhớ vị Nhị bá này hình như là làm quản gia cho một phú gia trên huyện, nghe nói nhà này là gia đình giàu nhất ở đó. Chủ nhân của gia đình này cũng là một người ưa nịnh nọt, ai có thể dỗ hán vui vẻ thì sẽ được thưởng. Chắc một thân quần áo lụa là này của hắn cũng là từ việc bợ đỡ mà có. Đáng tiếc là dù có khoác gì lên người thì cũng không che được khí chất hèn hạ bẩn thỉu của vị Nhị bá này.
“Nugời cần giúp đỡ không phải là ta, mà là Đại ca đây.” Đoàn lão nhị nói, liên tục nháy mắt với Đoàn lão đại.
Đoàn lão đại lập tức thả một đống túi lớn túi nhỏ trong tay xuống, nhìn mẹ Xuân Phong với ánh mắt nịnh nọt: “Đệ muội, đây là một số loại thuốc bổ, ta đặc biệt mua cho Xuân Sinh.”
“Ồ, thật hiếm khi đại ca có lòng như vậy, nhưng Xuân Sinh nhà ta còn quá nhỏ, sợ là không chịu nổi mấy thứ đại bổ này, đại ca cầm về uống đi.” Mẹ Xuân Phong nhìn những thứ đó, không chút do dự từ chối.
“Đệ muội, đây là chút thiện ý của chúng ta, coi như là lời xin lỗi của đại tẩu ngươi. Hãy nhận lấy đi, nếu không ta không thể yên lòng.” Đại bá nói, mắt có chút đỏ hoe, ra điều hối lỗi. Nếu không phải Xuân Phong nhìn thấy trong mắt hai người đàn ông này có chút mờ ám, hẳn là đã tin tưởng lời nói này của hắn rồi. Nhưng cô đã nhìn thấy rồi, nên lại càng muốn xem họ có thể diễn đến mức nào.
“Mẹ à, nếu đại bá đã có thành ý, chúng ta cũng nên nhận lấy. Những thứ này nếu Xuân Sinh không uống được, chúng ta có thể bán đi, mua ít đồ ăn ngon cho đệ đệ.” Xuân Phong mỉm cười, bước đến, thông tình đạt lý nói.
“Đúng rồi, đây là nhị nha đầu, Xuân Phong à? Con lớn quá rồi nhỉ, cũng hiểu chuyện nữa.” Đoàn lão nhị nghe Xuân Phong nói, nghĩ là cô đã mắc mưu, hắn không ngờ Xuân Phong mới là người khó xử lý nhất ở đây. Trước đó lão đại có nói với hắn, Xuân Phong đã không còn như xưa, thông minh giảo hoạt, lại còn có năng lực, giờ xem ra nha đầu này chỉ là một đứa bé, ngu ngốc tham ăn mà thôi.
“Con còn tưởng đại bá đến nhờ nhà con chuyện gì, hoá ra chỉ là đến tặng đồ thôi. Lần sau nếu có đồ gì tốt thì các bá cứ mang đến cho chúng con, không cần nói gì mà xin với cầu cho lằng nhằng.” Xuân Phong giả bộ hồ đồ, khẳng khái nói.
Đại bá tức đến nghiến răng nghiến lợi. Đồ cũng đã rời tay rồi, mà nha đầu thối này còn giả vờ giả vịt. Đống đồ này hắn đã chi đến tận mấy chục lạng, nếu không xin không cầu gì thì hắn mang mấy thứ này đến cho mấy người quê mùa chúng nó để làm gì?
Đoàn lão đại tức giận, nhưng tạm thời chỉ có thể nhịn xuống.
Đừng nghĩ, đừng tiếc tiền nữa. Đợi giải quyết xong mọi việc, ta sẽ bắt mấy đứa này nhổ hết mấy thứ này ra. Đoàn lão đại nghĩ trong lòng, nở nụ cười hoà nhã, nói chuyện với Xuân Phong.