Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 129

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:26:49
Lượt xem: 115

“Tất nhiên rồi, sau này có thứ tốt, nhất định ta sẽ nghĩ đến mẹ con ngươi.” Nói xong, hắn quay sang nói với mẹ Xuân Phong: “Đệ muội, chuyện của đại tẩu ngươi, trước đây bà ấy đã làm nhiều điều không tốt với nhà ngươi, bà ấy đã nhận được bài học xứng đáng rồi. Mấy hôm nay bà ấy ở trong ngục cũng không tốt lành gì, bà ấy cũng hối hận rồi, hãy tha cho bà ấy đi. Hãy nghĩ đến mấy đứa cháu của ngươi. Nếu mẹ chúng ngồi tù, tương lai sao chúng có thể tìm được một gia đình tốt, sao có thể đi tìm công danh được.”. Những lời  này đã được hai lão lên kịch bản từ hôm trước, để lợi dụng sự mềm yếu, thương người của mẹ Xuân Phong. Nhưng hôm nay họ phải thất vọng rồi.

“Đại ca nói không sai. Có mẫu thân như vậy, sau này chuyện thành hôn của Lưu Hương và Lưu Vân sợ là khó mà thuận lợi.” mẹ Xuân Phong lắc đầu, tỏ vẻ thương hại.

Đoàn lão đại thấy ánh mắt nàyy của bà, cho rằng bà đã mềm lòng, mọi chuyện bắt đầu dễ giải quyết rồi, nhưng những lời tiếp theo của bà như dội cho hắn một gáo nước lạnh.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Chỉ là việc này ta cũng không quyết được, ta làm gì có năng lực thả đại tẩu ra. Người kết án là huyện lệnh, ta chỉ là một dân phụ nhỏ bé, sao có thể can thiệp. Kể cả khi ta có năng lực đó, đại ca cũng đâu có thể ngăn cản miệng đời dè bỉu.” mẹ Xuân Phong phân tích thấu đáo, nhất thời Đoàn lão đại cũng không biết nói tiếp thế nào.

“Những lời này của đệ muội đúng là khiêm tốn. Nói thật, chúng ta đã thử nhiều cách, nhưng đều không cứu được đại tẩu ra, nếu muội nói muội không động tay gì vào đó, ta sẽ không tin. Ta biết nhà đẻ muội là một gia đình có quyền thế ở Kinh thành. Tuy lão Tam đã mất, nhưng dù sao chúng ta cũng là người một nhà, những đứa trẻ này cũng là chung một dòng máu, chuyện này cũng không nên tuyệt tình như vậy.” thấy mẹ Xuân Phong lạnh lùng, giọng điệu Đoàn lão nhị bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.

Nghe vậy, Xuân Phong tiếp lời: “À, ý Nhị bá là huyện lệnh không công bằng, vụ án vẫn còn ẩn tình sao? Hay ý Nhị bá là huyện lệnh nhận hối lộ, tham nhũng?”

“Ngươi nói gì vậy? Lúc này ta vừa khen ngươi thông minh hiểu chuyện, sao giờ lại hồ đồ như vậy?” Đoàn lão nhị nghe Xuân Phong nói, bắt đầu cảm thấy lo lắng. Mấy chuyện này không thể nói đùa, chửi bới mệnh quan triều đình như vậy, sẽ bị khép tội vu khống, người  bình thường ai dám nói ra những lời như vậy?

“Vừa rồi Nhị thúc còn nói mẹ con động tay, vậy không phải là nói huyện lệnh nhận hối lộ của nhà con, nên mới kết án hồ đồ, hàm oan đại bá nương sao?” Xuân Phong cố ý nói sai ý của Đoàn lão nhị.

“Ý ta không phải vậy…” Đoàn lão nhị nhất thời không nói nên lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-129.html.]

“Vậy ý của nhị bá là gì? Mẹ con đã nhiều năm nay không liên lạc với nhà ngoại. Chứ nếu như vẫn còn liên hệ, không phải ý của Nhị bá là huyện lệnh đại nhân thông đồng cùng nhà ngoại của con, bao che nhau ư?” Xuân Phong mím môi, tiếp tục ép lão ta.

“Không biết quan chức bọn họ có bao che gì nhau không, ta chỉ biết là cách trước giờ ta thử đều không được, khẳng định là nhà ngươi có nhúng tay gì đó, thế thôi. Việc này dù sao cũng là việc trong nhà, có gì đóng cửa bảo nhau. Giờ ngươi xem việc này bị nháo thành cái dạng gì rồi, mặt mũi Đoàn gia cũng bị các ngươi bôi tro trát trấu vào rồi, còn không mau lên huyện nha nói chuyện rõ ràng với huyện lệnh đại nhân, thả đại bá nương nhà ngươi ra. Thật sự là một đám đàn bà tóc dài não ngắn!”. Đoàn lão nhị bị Xuân Phong nói cho á khẩu, bắt đầu nóng nảy.

Giờ người có quyền lên tiếng trong Đoàn gia cũng chỉ có Đoàn lão nhị, nhưng hắn cũng chỉ có thể ra oai trước nhà đại bá. Do kỹ năng múa mép của hắn cũng không tồi, nên được nhà chủ coi trọng, một số việc trong nhà đại ca cũng nhờ hắn mà thuận lợi. Nếu có khó khăn gì cũng có thể âm thầm nhờ nhà chủ giải quyết giúp. Vì thế, cả nhà Đoàn lão đại cũng dần dần cung kính, ỷ lại vào Đoàn lão nhị. Kết quả là Đoàn lão nhị ngày càng kiêu căng, lên mặt với người nhà, không coi ai ra gì. Hôm nay hắn khách khí với nhà Xuân Phong như thế cũng chỉ là giả bộ để đạt được mục đích mà thôi. Lúc này, tâm trạng hắn không tốt, bản chất đã bắt đầu lộ ra.

“Thật ư? Chúng ta tóc dài não ngắn, nhưng cũng biết án đã kết thúc rồi thì không thể vì lời nói của mấy thôn dân mà huỷ. Mấy người coi huyện lao là sân sau nhà chúng ta à?” Xuân Phong không hề tức giận, bình tĩnh rót cho mình một cốc nước, uống cho thấm giọng rồi nói tiếp. “Về phần người bôi nhọ danh dự Đoàn gia, xem ra không phải là nhà chúng ta, mà là đại bá nương. Nhị thúc không them hỏi han người bị hại là chúng ta, mà lại còn trách cứ. Chẳng lẽ nhà đại bá là người thân của ông, nhà chúng ta thì không phải?”

“Hừ, đại bá nương của ngươi làm việc này không phải chỉ là muốn tốt cho các ngươi sao? Không phải như cha ngươi năm đó chỉ biết nghĩ cho bản thân!”

“Cha ta năm đó? Cha ta năm đó ra sao? Là việc cha ta năm đó lo lắng nghĩ kế mưu sinh cho các người, hay là cha ta cho các ngươi tiền mở tiệm, hay mẹ ta dùng của hồi môn cho các ngươi làm tiền vốn? Ông đang nói đến chuyện nào? Cha ta làm sai việc gì?” Không nhắc đến cha thì thôi, mỗi khi nhắc đến ông, Xuân Phong lại nổi giận, cô nhanh chóng phản bác.

“Đúng, cha ta làm sao rồi. Cha ta lại tận tâm tận lực giúp đỡ một đàn sói mắt trắng. Sau khi ông ấy chết, vợ con bơ vơ không ai quan tâm. Giờ con của ông ấy lại còn bị họ liên thủ làm hại. Ông ấy thực sự là mù mắt mới tốt với đám người đó như vậy!” Xuân Phong tức giận nói.

“Hừ, đó là điều cha ngươi nên làm. Nhớ lúc xưa cả nhà chúng ta góp hết của nải đưa cha ngươi đi thi, hắn lại đưa người phụ nữ không có mặt mũi này về. Đã không đi thi được thì chớ, tiền bạc cũng tiêu hết. Hắn không trả lại chúng ta đồng nào, đấy chính là hắn trả nợ cho chúng ta, được không? Hơn nữa, không phải là nhà ngươi vẫn sống đấy sao? Nhìn nhà các ngươi thế này, cũng đâu cần chúng ta chiếu cố!”

“Ông nói ai không có mặt mũi, có gan thử nói lại một lần xem?” Xuân Phong bước tới, gầm lên, nhìn thẳng vào mắt Đoàn lão nhị với ánh mắt hung dữ. Cha mẹ cô ở kiếp trước đều c.h.ế.t trẻ, khó khăn lắm cô mới được đến đây, được nhận tình yêu của mẹ, làm sao cô có thể tha thứ có người dám xúc phạm mẹ cô như vậy. Cô thật sự muốn xé xác hai con người này ra, bọn họ thật vô liêm sỉ. Cô sống 2 kiếp người, đến giờ mới thấy người vô liêm sỉ như họ.

Loading...