Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 127

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:26:22
Lượt xem: 103

“Đủ rồi đấy, bà còn muốn gì nữa? Nếu không phải bà tự gây chuyện, sao lại đến mức này.” Đoàn Hữu Tài nhìn Chu thị với ánh mắt ghét bỏ.

“Bà có biết bà làm thế này không chỉ hại bản thân, mà còn ảnh hưởng đến mấy đứa con không? Chúng ta cũng hết cách rồi, bà cứ ở trong này chịu tội đi.” Đoàn lão đại nhìn bà ta, nói xong, chuẩn bị quay ra ngoài.

Lưu Hương cũng nhìn Chu thị với ánh mắt oán hận và ghê tởm.

Khi Chu thị nghe chồng nói sẽ bỏ mặc mình, bà ta lo lắng đến mức mất cả khả năng ngôn ngữ, vội chạy đến cửa phòng giam và khóc.

“Đoàn Hữu Tài, ông không thể bỏ mặc ta thế này. Ông mà bỏ mặc ta thì bọn trẻ tính thế nào? Dù sao chúng ta cũng có tình nghĩa vợ chồng mấy chục năm, sao ông lại có thể nhẫn tâm như vậy?” Dừng lại! Dừng lại đi…”

“À, ông đi gặp Nhị đệ, đi gặp Nhị đệ đi, hắn nhất định sẽ có cách, nhất định sẽ có cách.” Chu thị vừa khóc vừa nói.

Đoàn lão đại đứng đó, quay người nói: “Cứ yên tâm ở đây đi.” Hắn cũng không nói là hắn có đi tìm Đoàn lão nhị không, chỉ yên lặng rời đi cùng Lưu Hương.

Không phải hắn chưa nghĩ đến cách này, gần như tất cả mối quan hệ mà hắn thử cậy nhờ trước đó đều là do Đoàn lão nhị giới thiệu, nhưng đều không có tác dụng. E là giờ chỉ có thể làm theo cách lão Nhị chỉ thôi. Chỉ có thể đến tận nơi cầu xin nhà Xuân Phong nương tay.

Nhà Xuân Phong về đến nơi, một số thôn dân đã biết chuyện, bắt đầu đồn đại về hành động của Chu thị. Qua mấy hôm, mọi người đều biết chuyện, mắng mỏ, phỉ nhổ bà ta.

“Nào, đi chậm chút!” Xuân Phong cẩn thận hỗ trợ Tần thúc cõng Xuân Sinh, dẫn bọn họ về phòng. Tần thúc biết Xuân Sinh bị thương ở chân, biết tin sáng nay cả nhà sẽ trở về, nên đã chờ ở cửa nhà Xuân Phong từ sáng sớm. Xe ngựa vừa đến, Tần thúc đã bước tới, cõng Xuân Sinh vào.

“Cảm ơn Tần thúc!” Xuân Phong mỉm cười nhìn Tần thúc với vẻ biết ơn.

“Cảm ơn gì chứ, chỉ chút chuyện thôi mà. Lần này Xuân Sinh chịu khổ rồi. Chu thị kia sao lại có thể tuyệt tình như thế chứ. Xuân Sinh dù sao cũng là cháu của bà ta, sao lại có thể tàn nhẫn như vậy?” Tần thúc nhìn Xuân Sinh mà đau lòng.

“Vâng, may là chữa trị kịp thời, chắc là sẽ không để lại di chứng. Chu thị cũng đã chịu sự trừng phạt thích đáng rồi.” Xuân Phong cũng buồn bã nói.

“Ừ, thôi, không nói  nữa, mấy đứa chăm sóc Xuân Sinh cẩn thận, ta về trước đây.”

Sau khi Tần thúc rời đi, thôn dân cũng từng tốp một đến thăm, mang theo chút đồ bồi bổ cho Xuân Sinh.

Hoàn cảnh nhà Xuân Phong ngày càng tốt, nên có người đến lấy lòng cô, tất nhiên cũng có người quan tâm nhà cô thật lòng như Trương thẩm, Thái thúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-127.html.]

Đến ngày thứ 5 kể từ khi Xuân Sinh trở về nhà, Trần phu nhân mới chạy đến thăm.

“Xuân Sinh của ta đâu, đưa ta vào thăm nó, nhanh lên.” Trần phu nhân mới vào cửa đã vội vàng nói với mẹ Xuân Phong, ánh mắt đầy lo lắng. Mấy hôm nay nhà họ đưa Trần Thanh Thư nhập ngũ, đi đi về về mất mấy hôm. Vừa về đến nhà, bà lại hay tin về Xuân Sinh, sợ mẹ Xuân Phong không chịu được đả kích, vội vàng chạy tới.

“Nó hiện phải nằm trên giường, để ta đưa tỷ tỷ vào thăm.” Mẹ Xuân Phong nhẹ nhàng nắm tay Trần phu nhân.

“Ta đến muộn quá, nếu ta có ở đây, hẳn là Xuân Sinh không phải chịu khổ như vậy.” Trần phu nhân buồn bã lắc đầu. Trần phủ cũng có nhiều mật vệ, bảo vệ 1, 2 người hẳn là không có vấn đề gì, chỉ là vừa hay hôm đó cả nhà bà không có ở trấn.   

“Sao lại trách tỷ tỷ được, đây là số mệnh của Xuân Sinh. May là chân nó không sao, sẽ không để lại di chứng, dưỡng thương mấy hôm là được.” mẹ Xuân Phong nhẹ nhàng an ủi Trần phu nhân, không để bà tự trách bản thân. Mấy hôm nay bà cũng nghĩ thoáng ra rồi, Xuân Sinh cũng đang hồi phục tốt, bà cũng không lo lắng nữa.

“Ừ, tốt quá, Xuân Sinh gặp dữ hoá lành, sau này hẳn là sẽ có phúc lớn.” Trần phu nhân biết Xuân Sinh không sao mới yên tâm, gật đầu nói. Bà lôi ra một đống thuốc bổ. “Đây là một số loại dược liệu tốt cho gân cốt, 2 đứa có thời gian thì hầm cho đệ đệ uống.” Trần phu nhân đưa hộp gấm cho chị em Xuân Vũ.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“vâng, cảm ơn dì. Dì ơi, Lam Lam đâu, sao không đến ạ?” Xuân Phong không thấy Lam Lam thì có chút ngạc nhiên. Bình thường, với tính khí phóng khoáng ham chơi của cô, nhất định cô sẽ đi theo.

“À, Lam Lam đang ở nhà nội. Bà nội nó giữ nó lại một thời gian. Khi nào nó về, ta sẽ bảo nó đến đây chơi với mấy đứa.” Trần phu nhân giải thích.

“Vâng ạ, khi nào nàng ấy về, nhất định dì phải cho nàng đến đây với chúng con nhé. Hôm nay dì ở lại tâm sự với mẹ con nhé, kể cho mẹ con mấy chuyện ở kinh thành.” Xuân Phong cười nói. Thực ra, Xuân Phong không chỉ muốn Trần phu nhân tâm sự với mẹ, mà còn muốn bà kể cho mẹ ít chuyện ở Kinh thành, để mẹ đỡ lo lắng về nhà ngoại.

“Ừ, mấy hôm nay ta đi lại nhiều cũng mệt, ở đây lại rất yên tĩnh, ta ở lại nghỉ ngơi mấy hôm.” Trần phu nhân cũng là người tinh tế, đã nhận ra ý đồ củ Xuân Phong. Lần này quay về Kinh thành, bà cũng đã đến thăm Hạ gia, biết được chút chuyện, bà cũng muốn kể cho Uyển Thanh.

“Vâng, vậy để con đi dọn phòng cho dì.” Xuân Phong vui vẻ nói.

“Thôi, không phải dọn đâu, ta sẽ ở chung phòng với mẹ con luôn.” Trần phu nhân lại càng hài lòng với sự chu đáo của Xuân Phong.

Cứ như vậy, Trần phu nhân và mẹ Xuân Phong thắp đèn trò chuyện đến tận bình minh.

Cùng đêm đó, Đoàn lão đại và Đoàn lão nhị cũng trở về Thanh Thuỷ trấn, cùng nhau bàn bac xem làm thế nào để nhà Xuân Phong có thể cầu tình cho Chu thị, để Chu thị được thả ra.

Cuối cùng, họ cũng chỉ nghĩ ra là dùng tình cảm gia đình và chuyện của cha Xuân Phong ngày xưa ra để thuyết phục. Nhưng loại ý nghĩ này của họ chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Xuân Phong không phải là người dễ thoả hiệp như thế, nếu cô dễ thương lượng như vậy, làm gì có chuyện Chu thị phải vào tù.

Họ cũng không nghĩ xem Chu thị làm ra chuyện động trời như vậy, tại sao nhà Xuân Phong còn phải nể tình. Mọi việc khác Xuân Phong đều có thể tha thứu, nhưng nếu đã động đến người thân của cô, cô sẽ không nương tay.

Nhưng Đoàn lão đại và Đoàn lão nhị vẫn không suy nghĩ gì, tự tin gói ghém một ít lễ vật và ít tiền, chuẩn bị sáng hôm sau đến nhà Xuân Phong.

Loading...