Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 126
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:26:08
Lượt xem: 130
“Một nam một nữ”, nha dịch thành thật đáp.
“Vậy chúng ta đi xem thử nhé?” Xuân Phong quay đầu, hỏi ý kiến mẹ.
“Ừ, chúng ta đi xem xem.” Mẹ Xuân Phong cũng tò mò.
Ra đến cửa sau, 2 mẹ con phát hiện người đến là cha con Lưu Hương.
“Đệ muội, Xuân Phong…” Đoàn lão đại lên tiếng trước.
“Hai người làm gì ở đây?” Xuân Phong nhìn thấy họ, cơn giận lại nổi lên, hỏi không khách khí.
“Xuân Phong, ta biết trước giờ đại bá nương của con đã làm nhiều chuyện sai trái với nhà con, là bà ấy có lỗi, cũng là do ta không quản giáo tốt bà ấy. Hôm nay ta thay mặt bà ấy xin lỗi con.” Ông nói với giọng trầm thấp, nói xong còn kéo Lưu Hương cúi đầu, thái độ chân thành.
Lưu Hương không biết là nghĩ cho mẹ hay nghĩ cho bản thân, cũng ngoan ngoãn làm theo cha.
Xuân Phong khinh thường liếc nhìn họ: “đúng là đại bá quản giáo không nghiêm, giờ để xảy ra chuyện lớn như vậy mới phát hiện ra, không phải là quá muộn rồi sao?” Lời mỉa mai của Xuân Phong như đ.ấ.m vào tai Lưu Hương, nhưng giờ, giống như cha của ả, ả cũng chỉ biết chịu đựng.
“Đúng, đúng, là ta quản giáo không nghiêm, nhưng dù sao bà ấy cũng là đại bá nương của con đúng không? Con có thể nể mặt chúng ta là người nhà mà tha cho đại bá nương con không, coi như giữ chút mặt mũi cho chúng ta?” Đoàn lão đại tiếp tục cúi đầu.
“Nể mặt? Haha. Tỷ tỷ ta chút nữa thì bị người nhà này bán đi, đệ đệ cũng suýt bị người nhà này hại mất mạng, giờ đang què chân nằm một chỗ kia, đại bá còn muốn ta tha cho bà ấy? Thế đại bá đã bao giờ coi chúng ta như người nhà chưa?”
Xuân Phong thấy thật buồn cười khi nghe đạ bá nói, giữ mặt mũi sao? Cha con họ là ai mà cô phải giữ mặt mũi cho họ? Cơn tức này của cô, đến cả Hoàng đế đến đây cô cũng không thèm nể mặt. Không biết cha con nhà này mặt dày đến thế nào mà lại đến đây nói với cô những lời này, đúng là vô sỉ.
Đoàn lão đại thấy không được lợi gì từ Xuân Phong thì lại đổi mục tiêu qua mẹ cô.
“Đệ muội, muội xem…”
Đoàn Hữu Tài còn chưa nói xong đã bị Xuân Phong cắt ngang: “Thôi, không phải cầu xin mẹ ta làm gì, ông tưởng còn lợi dụng được bà sao? Người bị thương cũng không phải là con ruột của ông, nên ông nghĩ cứ đến nói vài lời là chúng ta sẽ từ bỏ sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-126.html.]
“Chỉ cần các người có thể tha cho mẹ ta, các ngươi muốn gì chúng ta cũng đồng ý, chỉ cần chúng ta có khả năng. Ngươi muốn cái gì?” Lưu Hương đang đứng một bên tự nhiên nói xen vào.
“Ngươi có thể cho chúng ta cái gì? Ta muốn lấy của ngươi một cái chân, ngươi có đồng ý không?” Xuân Phong mỉa mai nhìn Lưu Hương, với tính ích kỷ của ả, làm gì có chuyện ả ta đồng ý đưa cái gì. Quả nhiên, lời Xuân Phong vừa nói ra, Lưu Hương liền cạn lời.
“Phong nhi, đừng nói vậy, dù sao Hương Nhi cũng là tỷ tỷ của con, cũng sắp lấy chồng rồi. Vậy nếu ta đưa cho con một ít tiền thì sao?” Đoàn lão đại cũng không biết xấu hổ mà tiếp tục nói.
“Tiền? Được, vậy ta muốn 1 vạn lượng bạc, ông có đưa được không? Nếu không được thì đừng dài dòng nữa. Mà thôi, kể cả ông có đưa ra được thì cũng vô dụng. Ông biết đó, chuyện này đã kinh động đến huyện nha, ông có muốn cũng không can thiệp được đâu.” Xuân Phong cố ý làm khó bọn họ, để họ biết trước đây ức h.i.ế.p nhà cô là thế nào, đáng đời.
“Ngươi có nhất thiết phải tuyệt tình như vậy không? Dù sao bà ấy cũng là trưởng bối, là người nhà của ngươi.” Đoàn lão đại bất đắc dĩ nói.
“Tuyệt tình? Người nhà? Lúc Chu thị biết Hướng thiếu gia là một con ma bệnh vẫn nhất quyết muốn bán đại tỷ ta vào đó có tuyệt tình không? Khi bà ta muốn bắt cóc ta và Xuân Sinh, bà ta có coi chúng ta là người nhà không?” Xuân Phong phản bác. “Người thân? Người thân duy nhất của chúng ta chỉ có mẹ, đại tỷ và Xuân Sinh, những người khác làm sao đc gọi là người thân?” Xuân Phong lạnh lùng nhìn Đoàn lão đại.
Hắn không nói nên lời, bắt đầu nghĩ mình đến đây chính là tự tìm nhục. Nghĩ lại là Lưu Hương xúi mình đến, hắn lại tức giận trừng mắt nhìn ả ta. Thực ra, hắn đến không phải vì Lưu Hương, cũng không phải vì Chu thị, mà chỉ vì con trai hắn – Lưu Thăng. Hắn hi vọng con trai có thể chăm chỉ học hành, thi đỗ công danh, tìm một chức quan, nhưng nếu Chu thị ngồi tù, cơ hội thăng tiến của Lưu Thăng sẽ không còn nữa. Vì vậy, hắn mới chịu nhục đứng ở đây.
Trước khi cha con hắn kịp nói thêm lời nào, Xuân Phong lại nói tiếp: “Đừng mất công nữa, huyện lệnh tự có phán đoán của mình, sẽ không kết tội ngươi tốt, hãy quay về giáo huấn con cái cho đàng hoàng, đừng để chúng lớn lên như mẹ chúng.” Xuân Phong nói xong liền dắt mẹ đi vào trong, không thèm để mắt đến 2 cha con Lưu Hương nữa.
Buổi chiều, bà mối được đưa đến, sau khi đấu võ mồm với Chu thị, cuối cũng huyện lệnh cũng đưa ra bản án.
Bà mối Hoa và Chu thị cùng nhau xúi giục Trương Đại Sơn và đồng bọn bắt cóc tống tiền, âm mưu huỷ hoại thanh danh và trong sạch của người khác, kết án 10 năm tù, và phải trả cho nạn nhân Xuân Sinh 100 lạng bạc để bồi thường và làm chi phí điều trị.
Trương Đại Sơn và đồng bọn tiếp tay cho kẻ xấu, bắt cóc tống tiền, ngộ thương con tin. Tuy nhiên, xét họ đã có thái độ thành khẩn, hợp tác khai báo, nên chỉ bị kết án 5 năm tù.
Đến đây, vụ án bắt cóc tống tiền đã kết thúc. Đến đây, vụ bắt cóc và tống tiền đã kết thúc.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Tính ra bà mối là người xui xẻo nhất, rõ ràng bà ta không phải là chủ mưu mà lại bị Chu thị kéo xuống bùn cùng. Khi nghe huyện lệnh tuyên án, Hoa thẩm thấy như trời sụp xuống, phẫn hận nhìn Chu thị. Bà ta lập tức lao tới đánh Chu thị. Chu thị nghe xong bản án đã gần như suy sụp, chỉ biết ngồi đó, đôi mắt trống rỗng, mặc kệ bản thân bị đánh.
Việc ở đây đã giải quyết xong, cả nhà Xuân Phong chuẩn bị về nhà. Xuân Phong đặc biệt tìm một chiếc xe ngựa rộng rãi để Xuân Sinh có thể thoải mái hơn trên đường đi.
Sau khi nhà Xuân Phong rời đi, Đoàn Hữu Tài bỏ ra chút tiền, đưa Lưu Hương vào nhà lao thăm Chu thị. Thấy chồng đến, Chu thị khóc lóc cầu xin ông cứu mình ra. Ở trong này, khắp nơi đều là chuột và gián, ở góc phòng còn bốc lên mùi hôi thối từ thùng nước tiểu trong góc, đồ ăn thì ôi thiu, bà ta không thể chịu đựng được. Chu thị cả đời sống trong ấm no, làm sao có thể chịu được những thứ này. Bà ta như muốn phát điên, cảm thấy không thể ở trong ngày thêm một ngày nào nữa. Nhưng những lời chồng bà nói như giáng một đòn vào ảo tưởng của bà ta. Hắn nói hắn đã liên hệ nhiều người, nhưng không ai chịu giúp. Đến cả việc vào đây thăm, hắn cũng khó khăn lắm mới hối lộ được cai ngục.
Đoàn lão đại không thể hiểu được tại sao mọi việc lại khó khăn đến thế. Nghe vậy, Chu thị lại bắt đầu khóc lóc, chửi bới, giống như một con chuột cống lên cơn, khiến chồng và Lưu Hương ghê tởm.