Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 125

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:25:54
Lượt xem: 102

Xuân Phong thực sự khâm phục khả năng đổi trắng thay đen của đại bá nương, qua miệng bà ta chắc người c.h.ế.t cũng có thể sống lại. Rõ ràng là chính mình làm điều ác, lại đổ hết lỗi lên đầu người khác, phủi tay sạch sẽ. Nhưng không phải có câu “tự gây nghiệt thì không thể sống” sao? Xuân Phong sẽ không để bà ta dễ dàng phủi sạch tay như vậy.

“Thưa huyện lệnh, lời khai của Chu thị và Trương Đại Sơn không nhất quán, vậy thỉnh ngài đưa Trương Đại Sơn lên đây đối chất, vậy sẽ không oan ức ai, cũng chứng minh ngài là người công bằng.” Xuân Phong bước tới, cung kính nói

“ừ, có lý, mang Trương Đại Sơn và đồng bọn lên đây đi.” Huyện lệnh thấy lời của Xuân Phong có lý, liền nghe theo. Huống chi, bối cảnh của cô gái này chắc chắn không đơn giản, coi như hắn nịnh nọt chút cũng được.

Không lâu sau, Trương Đại Sơn và đồng bọn bị giải lên, trông bọn họ rất thê thảm, trên người bê bết máu, đặc biệt là chân phải đều bị gãy. Thấy thế, Chu thị tê cả da đầu, càng kiên định với suy nghĩ chối tội.

“Trương Đại Sơn, ngươi khai là Chu thị thuê ngươi đi bắt cóc tống tiền, có bằng chứng hay nhân chứng gì không?” Huyện lệnh tra hỏi.

Trương Đại Sơn và đồng bọn đang đau gần chết, nhưng vẫn cắn răng trả lời, họ không muốn bị tra tấn như hôm qua nữa.

“Hồi  bẩm huyện lệnh, Chu thị luôn hẹn chúng ta ở nơi kín đáo, hành động cẩn thận, e là không có nhân chứng.” Trương Đại Sơn bất đắc dĩ nói. Lẽ ra từ đầu hắn không nên bị tiền làm mờ mắt, để đến hôm nay nên cơ sự này. Nghĩ đến đây, ánh mắt Trương Đại Sơn nhìn Chu thị đầy ác ý, oán hận, kết hợp với mái tóc rối bù và khuôn mặt loang lổ máu, trông sắn càng hung dữ và đáng sợ hơn.

Chu thị thấy vậy, không khỏi rụt cổ lại, sợ hãi cúi đầu xuống.

Sau khi bình tĩnh lại, Trương Đại Sơn đột nhiên nhớ ra manh mối: “Thưa ngài, tiểu nhân không có nhân chứng, nhưng có vật chứng. Ngày hôm đó, Chu thị đến bàn bạc với chúng ta, có đưa cho chúng ta một hầu bao, trên túi có dấu hiệu của bà ta.”

“Ồ, hầu bao đấy đang ở đâu, nhanh đưa ra đây.” Huyện lệnh nghe thấy thế, vội vàng hỏi.

Trương Đại Sơn cẩn thận mò mẫm, lôi ra một chiếc hầu bao màu xanh lá có thêu chữ “Xảo” nhỏ. Xảo là nhũ danh của Chu thị lúc còn chưa xuất giá. Nhiều người sẽ thêu tên của mình lên đồ cá nhân để đánh dấu, lần này chính thói quen này đã tố cáo Chu thị. Hôm đó, Chu thị về nhà đẻ, thấy chiếc hầu bao đã cũ, nên tiện tay lấy đựng tiền đưa cho bọn Trương Đại Sơn, không ngờ chính nó đã trở thành bằng chứng kết tội bà ta trước công đường. Chu thị nhìn chiếc hầu bao, lập tức ngã xuống, bà ta biết rằng hôm nay bà ta không thể chối cãi được nữa. Sao mình lại bất cẩn thế chứ. Bà ta đang rất hối hận, nhưng điều làm bà ta hối hận là việc đưa chiếc túi đó cho Trương Đại Sơn, chứ không phải việc thuê người bắt cóc cháu mình.

“Chu thị, ngươi còn muốn nói gì không? Ngươi có nhận tội không?” Huyện lệnh lại gõ búa.

“Không, không phải ta, không phải ta, ta không muốn ngồi tù!” Chu thị liên tục lẩm bẩm như vừa phát điên.

“Im lặng, ai cho phép ngươi làm ồn trên công đường như vậy!” Huyện lệnh quát to.

Thẩm vấn đã lâu, giờ cũng đã đến giờ ăn trưa, xét bộ dáng của Chu thị, chắc cũng không còn gì để tra hỏi  nữa. Bà mối cũng chưa được áp giải lên, nên huyện lệnh tuyên bố tạm thời nghỉ ngơi 1 canh giờ, phiên xét xử sẽ được tiếp tục vào buổi chiều.

Mẹ con Xuân Phong trở về hậu viện của huyện nha, đại tỷ ở lại chăm sóc Xuân Sinh báo với họ là cậu đã tỉnh lại. Mẹ Xuân Phong biết tin, vội chạy về phòng, ôm Xuân Sinh, rối rít hỏi thăm.

“Con có khó chịu ở đâu không? Con còn đau không? Con có đói không?”

Bà vừa nói vừa khóc. Thời điểm biết người đứng sau chuyện này là Chu thị, bà thực sự hận không thể g.i.ế.c chớt bà ta. Giờ con trai đã tỉnh lại, tảng đá trong lòng bà cuối cùng cũng được đặt xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-125.html.]

“Mẹ, để con xem cho đệ đệ.” Xuân Phong nhẹ giọng nói.

“Ừ, con xem cho đệ đệ con xem.” Mẹ Xuân Phong đứng dậy lau nước mắt.

Xuân Phong ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng lần lượt ấn mấy chỗ trên chân Xuân Sinh.

Xuân Sinh cố chịu đựng, khẽ cười: “Có hơi đau một chút, nhưng đệ vẫn chịu được.” Xuân Sinh kiên cường như một người đàn ông, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy trán cậu đã rịn ra một lớp mồ hôi.

“Thật xin lỗi, là lỗi của ta, ta đã không bảo vệ đệ tốt nên đệ mới bị thương. Xin lỗi đệ.” Xuân Phong có chút áy náy nhìn Xuân Sinh.

“Nhị tỷ, lỗi không phải ở chị mà là ở bọn người đó. Sao ta lại trách tỷ đưuọc chứ. Hơn nữa, giờ ta ổn hết rồi.” Xuân Sinh mỉm cười an ủi Xuân Phong.

Cậu biết chuyện này không liên quan đến Nhị tỷ của cậu. Đại tỷ đã kể cho cậu nghe, nhị tỷ cả đêm không ngủ, nhờ cả thôn đi tìm cậu. Xuân Sinh cảm kích, không muốn nhị tỷ vì chuyện này mà trách bản thân.

“ừ, được rồi, đệ nghỉ ngơi đi, đừng cử động nhiều, chút nữa ta và mẹ sẽ đưa đệ ra xem xét xử. Hãy ngồi xem tỷ tỷ báo thù cho đệ.” Xuân Phong nhẹ nhàng xoa đầu Xuân Sinh.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Được rồi, Nhị tỷ, tỷ đi đi, ở đây có đại tỷ chiếu cố ta là được rồi.”

Xuân Phong mỉm cười bước ra khỏi cửa, quay lại nói với mẹ: “Mẹ, đừng lo lắng, trở về con sẽ kê cho đệ đệ mấy loại thuốc tốt, không bao lâu nữa đệ đệ sẽ lại là chàng trai trẻ hoạt bát như trước thôi.”

“Ừ, mẹ tin tưởng con.” Mẹ Xuân Phong gật đầu, lại nói tiếp: “Chuyện lần này con định xử lý thế nào?”

“Bà ta nhất định phải trả giá. Nếu chúng ta cứ nhân nhượng bà ta, sau này sẽ có lúc bà ta hại cả nhà chúng ta. Xuân Sinh ra nông nỗi này, con sẽ không tha cho bà ta.”. Vừa nhắc đến Chu thị, Xuân Phong liền tức giận đến mức muốn xé xác bà ta ra.

“Mẹ, mẹ có……” Mẹ liệu có mềm lòng không? Xuân Phong không nói ra những lời đó, nhưng cô cảm thấy mẹ cô từ nay về sau sẽ không mềm lòng nữa.

“Con nói đúng, Xuân Phong đã thành như vậy, con đừng để bà ta có cơ hội hại gia đình nhà chúng ta nữa.” mẹ Xuân Phong nặng nề gật đầu.

Hai mẹ con đang nói chuyện thì có một vị nha dịch tiến đến.

“Đoàn cô nương, ở cửa sau có người muốn gặp cô, cô có muốn gặp không?” Nha dịch dừng lại trước mặt Xuân Phong, nói.

“Gặp chúng ta? Người đó có xưng tên không? Là con trai hay con gái?” Xuân Phong tò mò.

Ai lại muốn gặp họ vào lúc này?

Loading...