Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:25:11
Lượt xem: 116
Tất nhiên, việc Xuân Sinh bị bắt cóc, Xuân Phong không dám nói với người nhà, cô sợ mọi người sẽ càng bất an. Vì vậy, cảm giác lo lắng, suốt ruột, còn có tự trách, cô chỉ có thể giấu trong lòng, không biết chia sẻ với ai. Nhìn đại tỷ và mẹ thức cả đêm mà không thiết tha nghỉ ngơi hay ăn uống gì, Xuân Phong đau lòng nhưng cũng không biết làm thế nào. Xuân Phong thực sự hối hận vì đã để Xuân Sinh đợi mình, nếu không phải ở lại đợi mình, cậu đã không bị bỏ lại một mình, tạo cơ hội cho người xấu ra tay. Nhưng hối hận cũng vô ích, việc ưu tiên bây giờ là phải tìm được Xuân Sinh càng sớm càng tốt.
Sáng hôm sau, cô vào bếp làm bữa sáng cho mẹ và đại tỷ. Dù việc gấp thế nào cũng phải ăn sáng, không thể để cơ thể suy sụp được. Xuân Phong vừa bưng bữa sáng ra, đã thấy người đi báo quan giúp trở về.
“Có tin rồi, mẹ Xuân Phong, Xuân Phong, có tin của Xuân Sinh rồi!” Người mới đến chạy hụt cả hơi, bám vào khung cửa.
“Sao? Có tin rồi sao? Xuân Sinh hiện đang ở đâu? Nó có sao không?” mẹ Xuân Phong vừa nghe thấy có người báo tin, lập tức chạy đến nắm lấy ve áo người đó, liên tiếp hỏi.
“Phù phù, sáng sớm nay ta vội vàng đi báo quan, tình cờ nghe được huyện nha bắt được mấy tên trộm, cứu được một đứa bé bị bắt cóc. Ta nghe ngóng thì thấy có vẻ giống với Xuân Sinh nhà các ngươi, nên ta chạy về báo, các ngươi mau đi xem xem thế nào.”, người đàn ông hít sâu một hơi rồi bắt đầu nói.
Mẹ Xuân Phong nghe tin, mừng rỡ rơi nước mắt, vội vàng khoá cửa chuẩn bị chạy đến huyện nha.
Xuân Phong lấy trong người ra một khối bạc vụn, đưa cho người đàn ông: “Thúc thúc à, cảm ơn thúc đã báo tin. Thúc vất vả rồi, đây là một ít phí đi lại.” Nói xong, không đợi đối phương trả lời, Xuân Phong nhanh chóng đuổi theo mẹ và đại tỷ. 3 mẹ con trèo lên xe ngựa mà người báo tin đã đi lúc nãy, chạy một đường đến huyện nha. Cũng may lúc này người đàn ông vội về báo tin nên đã thuê xe ngựa, nếu không, cả nhà ngồi xe bò lên trấn, rồi mới thuê xe ngựa lên huyện, thì không biết bao giờ 3 mẹ con mới đến nơi.
Người đánh xe cũng là một người tốt bụng, tiền xe chuyến lúc nãy còn chưa trả, nhà Xuân Phong nhảy lên xe hô hắn đi, hắn cũng lập tức đánh xe đi.
Cả nhà vội vàng đến huyện nha, nhưng thứ họ nhìn thấy lại là Xuân Sinh bị thương, bất tỉnh nằm trên giường với đôi chân băng bó.
Mẹ Xuân Phong thấy thế, bịt chặt miệng, không dám khóc, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Phải mất một lúc sau, mẹ Xuân Phong mới đủ bình tĩnh, bước lại bên giường, nhẹ nhàng xoa đầu Xuân Sinh.
“Con trai à, sao chuyện này lại xảy ra vậy? Ai làn chuyện này với con vậy.” mẹ Xuân Phong nhẹ giọng nói, như sợ làm cậu sợ hãi, giọng nói có chút run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-122.html.]
Đây là đứa con trai duy nhất mà bà có với người bà yêu thương nhất, nó còn nhỏ như vậy mà đã phải chịu khổ, sao bà có thể không đau lòng chứ. Lúc này, nỗi đau trong lòng bà không kém gì nỗi đau khi Xuân Phong ngã xuống hồ lúc trước.
“Mẹ. Mẹ bình tĩnh, để Nhị muội xem qua đã.” Đại tỷ có vẻ bình tĩnh hơn, bước tới đỡ mẹ, nhìn Xuân Phong. Xuân Vũ cũng rất đau lòng, nhưng cô hiểu bây giờ cần xem tình hình của Xuân Sinh trước.
“Ừ, Xuân Phong, con xem qua cho đệ đệ con đi. Nó thế nào rồi?” mẹ Xuân Phong nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe.
Xuân Phong vội bước tới kiểm tra vết thương ở chân cho Xuân Sinh, xem cậu có bị thương ở nơi nào nữa không, thậm chí còn cẩn thận bắt mạch cho cậu. Cô kết luận chân phải của cậu bị đánh gãy nhưng đã được xử lý xong, các bộ phận khác trên cơ thể có một số vết trầy nhỏ nhưng không nghiêm trọng, cậu tạm thời hôn mê do quá đau và sốc.
“Mẹ, chân của Xuân Sinh không sao đâu, đã được xử lý rồi. Về nhà chăm sóc kỹ một chút sẽ không để lại di chứng gì. Chắc là đệ đệ mệt quá nên ngủ thôi, không sao đâu.” Xuân Phong báo cho mẹ biết tình hình để mẹ yên tâm.
“May quá, may quá. Sao con ta lại khổ thế chứ. Là ai hại nó.” Biết Xuân Sinh không sao, mẹ Xuân Phong bắt đầu điều tra toàn bộ câu chuyện. Lúc này, Xuân Sinh đang ở phòng khách hậu viện của huyện nha với tư cách là người bị hại cũng như nhân chứng. Trước đó, chính Huyện lệnh đã nhờ người xử lý vết thương cho cậu.
Đương nhiên, những chuyện này đều là do người của Bách Lý Mặc Thần an bài, người bình thường sẽ không được hưởng đãi ngộ này. Mẹ Xuân Phong đến gặp huyện lệnh và yêu cầu ông trừng trị nghiêm khắc hung thủ. Xuân Phong cũng lấy thư tống tiền ra, giao cho huyện lệnh.
Huyện lệnh đã nhận chỉ thị của cấp trên, cũng đâu dám tắc trách, lập tức phái người thẩm vấn băng trộm. Nhóm này vốn là những tên du côn lưu manh từng ngồi tù, nhưng vẫn ngựa quen đường cũ. Sau khi dùng cực hình tra hỏi, họ đã khai hết mọi chuyện. Mà câu chuyện mà bọn cướp khai ra khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, nhất là mẹ Xuân Phong.
Hoá ra người muốn bắt cóc Xuân Sinh chính là đại bá nương, và người bà ta muốn bắt cóc là Xuân Phong chứ không phải Xuân Sinh. Chu thị thuê họ bắt cóc Xuân Phong, đòi tiền chuộc 1000 lạng bạc, đồng thời huỷ hoại sự trong trắng của Xuân Phong. Bọn bắt cóc đều sẽ được chia tiền chuộc, lại có mỹ nữ trong tay, nên sẵn sàng đồng ý. Nhưng ngày hôm sau, Xuân Phong lại lên trấn. Những người được phái đi theo dõi cô đều bị cắt đuôi, họ không thể tìm thấy cô. Vì vậy, họ chuyển qua bắt Xuân Sinh đi cùng. Không ngờ Xuân Sinh còn nhỏ nhưng lại rất can đảm, thậm chí còn nghĩ cách bỏ trốn. Chúng phát hiện ra, trong quá trình đuổi bắt đã vô tình làm gãy chân cậu. Cơn đau khiến cậu ngất đi, mấy người muốn đưa cậu đi y quán chữa trị, nhưng lại sợ nháo đến mạng người lại bị bắt. Trong lúc bọn chúng đang do dự thì bất chợt chạm trán với một nhóm quan binh đang truy lùng Hoàng đạo sĩ. Thấy bọn chúng hành động khả nghi thì nhân tiện bắt lại, tình cờ cứu được Xuân Sinh.
Đó là lý do tại sao Xuân Sinh vẫn nằm trên giường, bất tỉnh.
Sau khi huyện lệnh nghe xong lời khai của toán cướp, lập tức gõ búa ra lệnh:
“Người đâu, nhanh chóng đến Thanh Thuỷ trấn, giải Chu thị đến đây quy án.”
Nhận lệnh, quan viên lập tức lên đường. Chuyến đi này sẽ mất tầm 2 – 3 canh giờ nữa, nên cuộc tái thẩm được chuyển vào ngày mai. Vì vậy, nhà Xuân Phong được mời đến nghỉ ngơi tại phòng khách của hậu viện huyện nha để tiện chăm sóc Xuân Sinh. Mẹ Xuân Phong và đại tỷ chưa lên công đường bao giờ, nên họ không biết hiện tại họ đang được hưởng thụ kiểu đãi ngộ nào, chỉ nghĩ đến việc chăm sóc Xuân Sinh.