Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:01:57
Lượt xem: 69
Những chuyện này Xuân Phong đều đã lường trước, cô trấn an mẹ:”Không sao đâu mẹ, con có cách của con, con đảm bảo ngày mai lão Vương sẽ cho con đi nhờ xe vào trấn thôi.
Xuân Phong làm điệu vỗ n.g.ự.c đảm bảo, mẹ phì cười.
Xuân Phong nghĩ thói quen khóc lóc của mẹ không tốt chút nào, sau này có cơ hội cô sẽ làm công tác tư tưởng cho mẹ cô một lần.
Sau một ngày bận rộn, trăng đã treo lên đỉnh đầu, cả nhà quây quần bên nhau ngủ say. Dù cho cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng gia đình vẫn ấm áp ở cạnh nhau vẫn là điều quý giá nhất.
Nằm ngắm trăng ngoài cửa sổ, nghĩ về việc ngày mai xuống trấn, Xuân Phong dần dần chìm vào giấc mộng, liệu tối nay cô có được gặp lại ông không?
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Xuân Phong đã tỉnh dậy, dọn dẹp đồ nghề chuẩn bị đi chợ, nhưng cô phát hiện ra mẹ cô đã dậy trước, chuẩn bị xong bữa sáng cho cô.
“Phong nhi à, dậy ăn sáng trước đi con. Đường xuống trấn xa lắm, con có cần gọi tỷ tỷ đi cùng không?”
Thấy Xuân Phong đã dậy, bà gọi con gái vào ăn sáng, không khỏi lo lắng vì lần đầu con gái đi xa đã đi một mình.
“Mẹ yên tâm, con ổn mà. Trong làng cũng nhiều người đi cùng con chuyến này mà mẹ.”
Xuân Phong biết mẹ đang lo lắng cho mình. Tuy nhiên trong cơ thể này là linh hồn của một cô gái hơn hai mươi tuổi rồi, chỉ là việc đi chợ đơn giản, cô liền từ chối lời đề nghị của mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-12.html.]
Khi Xuân Phong gùi giỏ hàng ra đến cổng làng thì ở đó không có ai cả, không rõ là cô đến sớm quá hay muộn quá.
May mắn thay, một lúc sau, cô đã thấy một chiếc xe bò đang tiến tới từ đằng xa, may là cô không đến muộn.
“Chào buổi sáng ông Vương, ông cho cháu đi cùng xe lên trấn được không ạ?”Xuân Phong nở nụ cười ngọt ngào với lão Vương đang lái xe bò.
Bằng ánh sáng từ chiếc đèn dầu treo ở đầu xe, lão Vương nhìn thấy chiếc giỏ của Xuân Phong, liền mở lời hỏi:”Chào buổi sáng, hôm nay cháu cũng xuống chợ à, cháu bán gì vậy?”
“Vâng ạ, mấy hôm nay chị em cháu lên núi tìm được một ít đồ linh tinh, cháu mang xuống núi bán xem đổi ít thức ăn ạ” Xuân Phong để chiếc giỏ về phía sau của xe bò, ngồi vào bên cạnh. Bằng cách này, cô đã che khuất chiếc giỏ, không ai nhìn thấy cô đựng gì ở trong. Để cẩn thận hơn, cô để một số loại thảo dược trông giống cỏ lên trên cùng, nên nhất thời không ai biết được trong giỏ của cô có gì.
Sau khi sắp xếp cái giỏ xong, cô đưa ra con gà lôi đã được chuẩn bị cho lão Vương.
“Ông Vương à, ông cũng biết rồi đó, nhà cháu không có tiền, ông nhận giúp cháu con gà này coi như tiền xe nhé”
Lão Vương nhìn con gà, vui vẻ nhận lấy. Gà này có thể bán tầm hơn hai mươi xu một cân, con này nhìn qua cũng tầm một cân đến 1 cân rưỡi, vậy là đem bán sương sương cũng được bốn mươi xu, mà một chuyến xe ông chỉ thu năm xu, ông không vui sao được.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Được rồi, cháu ngồi đi, khi nào về thì cứ lên xe ông nhé, ông không lấy tiền thêm đâu.”
Xuân Phong không rõ giá trị của con gà, vì thế ngại ngùng:”Làm gì có chuyện đó ạ, con ngồi xe thì con sẽ trả tiền, không người ta lại bảo con đi xe chùa”