Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:01:34
Lượt xem: 108
Mẹ cầm cuốn y thư lên nghiên cứu kỹ lưỡng, bà cũng cảm thấy đây là một cuốn sách không tệ. Tuy bà không biết gì về y thuật, nhưng cuốn sách này viết khá chi tiết, trước đây khi bà ở nhà cũng có tiếp xúc qua.
Sau khi đọc qua, bà trả lại cuốn sách cho Xuân Phong:”Có vẻ là một cuốn sách tốt, con cứ học đi, mẹ không cần con thành tài, chỉ mong con nhận biết được các loại thảo dược, chữa được mấy bệnh cảm lạnh đau đầu là được rồi.”
“Vâng ạ, con sẽ học hành tử tế ạ. Nhưng mà chuyện về cuốn y thư này mong mẹ giữ kín giúp con. Thứ nhất là những kiến thức, phương pháp trong này con vẫn chưa kiểm chứng được, thứ hai là những kiến thức này hiện vẫn chưa phổ biến, nếu nhiều người biết nó, con sợ là thảo dược trong núi không trụ được lâu.” Xuân Phong cẩn thận cất quyển sách vào trong ngực, không quên dặn dò mẹ.
“Mẹ biết rồi, nhưng sợ là chuyện này cũng không giấu được lâu”
“Vâng, con biết rồi, con tự có kế hoạch. Con cũng không định độc chiếm dược liệu trên núi, chỉ là chúng ta cần giải quyết tình hình kinh tế trong nhà đã”
“Được, cứ theo kế hoạch của con đi”
Mẹ Xuân Phong thấy con gái thông minh, lại nhìn xa trông rộng, biết suy nghĩ cho gia đình, bà rất vui nhưng cũng không tránh khỏi có chút buồn, có đứa trẻ nào lại phải trưởng thành sớm như nó chứ. Bà bắt đầu giúp con phân loại thảo dược.
Một lúc sau, Xuân Sinh và Xuân Vũ dọn dẹp bát đũa xong cũng đi vào phòng. Thấy mẹ và Xuân Phong đang bận rộn với đám “cỏ dại”, Xuân Vũ liền hỏi:”Mẹ, Xuân Phong, hai người đang làm gì thế? Sao muội hái nhiều cỏ về thế? Mấy loại này có ăn được không?”
Nghe thấy chị gái hỏi, Xuân Phong cười:”Tỷ tỷ, đệ đệ nữa, hai người qua đây, giúp em phân loại thảo dược”
“Đây là thảo dược á? Từ lúc nào muội biết phân biệt thảo dược thế?” Xuân Vũ nhìn Xuân Phong, ngạc nhiên. Thời gian này cô em gái này mang về quá nhiều điều bất ngờ. Trước hết là giúp cả nhà có thịt ăn, giờ lại đến tìm thảo dược, thực sự là càng ngày càng khiến người ta thán phục. Nhìn thấy muội muội ngày càng giỏi, Xuân Vũ cũng tự quyết tâm phải càng ngày càng tiến bộ, không thể để muội muội một mình gánh vác gia đình.
Xuân Phong giải thích lại cho 2 chị em, cũng nhắc nhở hai chị em giữ bí mật, sau đó phân công mọi người làm việc. Xuân Sinh nhỏ tuổi nhất nên được phân công phân loại sơ bộ, chỉ cần để các loại giống nhau về cùng một chỗ, mẹ giũ bớt đất thừa, Xuân Vũ bỏ các phần không dùng được. Cứ như vậy, bốn người làm mãi đến tối mới xong.
Xuân Phong đánh giá sơ bộ, tất cả đây cũng khoảng 20-25kg thảo dược tươi, ngày mai cô sẽ mang xuống tiệm thuốc dưới trấn bán xem được bao nhiêu.
Trong lòng cô bắt đầu mường tượng ra danh sách các món ăn ngon. Ở kiếp trước cô là người có tâm hồn ăn uống, từ lúc về đây ăn uống đạm bạc, giờ nghĩ đến thèm chảy cả nước miếng.
Xuân Phong hỏi mẹ xem trong làng nhà ai có xe bò. Ngày mai là ngày họp chợ, đi từ đây xuống chợ cũng phải mất ba tiếng đi đường. Thời gian tới chắc cô cũng phải tìm một chiếc, nếu không với thân hình hiện tại, không biết cô có thể kiên trì đến lúc nào.
“Nhà lão Vương ở phía Tây có đó con, mai lão Vương cũng xuống chợ đó, con có thể đi với ông ấy, nhưng nhà chúng ta không còn tiền nữa, chắc là…”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Mẹ Xuân Phong nghĩ một lúc rồi nói, nghĩ đến trong nhà không còn một cắc bạc, nước mắt bà lại rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-11.html.]
Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, bà cũng cảm thấy đây là một cuốn sách không tệ. Tuy bà không biết gì về y thuật, nhưng cuốn sách này viết khá chi tiết, trước đây khi bà ở nhà cũng có tiếp xúc qua.
Bà trả lại cuốn sách cho Xuân Phong<break time=0.5s/> Có vẻ là một cuốn sách tốt, con cứ đọc đi, mẹ không cần con thành tài, chỉ mong con nhận biết được các loại thảo dược, chữa được mấy bệnh cảm lạnh đau đầu là được rồi<break time=0.5s/>
Vâng ạ, con sẽ học hành tử tế ạ. Nhưng mà chuyện về cuốn sách này mong mẹ giữ kín giúp con. Thứ nhất là những thứ viết trong này con vẫn chưa kiểm chứng được, thứ hai là những kiến thức này hiện vẫn chưa phổ biến, nếu nhiều người biết, con sợ là chút thảo dược trong núi không trụ được lâu<break time=0.5s/> Cô cẩn thận cất quyển sách vào trong ngực, dặn dò mẹ.
<break time=0.5s/>Mẹ biết rồi, nhưng sợ là chuyện này cũng không giấu được lâu<break time=0.5s/>
Vâng, con biết rồi, con tự có kế hoạch. Con cũng không định độc chiếm dược liệu trên núi, chỉ là chúng ta cần giải quyết tình hình kinh tế trong nhà đã<break time=0.5s/>
Được, cứ theo kế hoạch của con đi<break time=0.5s/>
Thấy con gái thông minh, lại nhìn xa trông rộng, biết suy nghĩ cho gia đình, bà rất vui nhưng cũng không tránh khỏi có chút buồn, có đứa trẻ nào lại phải trưởng thành sớm như nó chứ. Bà bắt đầu giúp con phân loại
Một lúc sau, 2 chị em dọn dẹp bát đũa xong cũng đi vào phòng. Thấy mẹ và Xuân Phong đang bận rộn với đám cỏ dại, Xuân Vũ liền hỏi <break time=0.5s/>Mẹ, Xuân Phong, hai người đang làm gì thế? Sao muội hái nhiều cỏ về thế? Mấy loại này có ăn được không?<break time=0.5s/>
Xuân Phong cười <break time=0.5s/>Hai người qua đây, giúp em phân loại thảo dược đi<break time=0.5s/>
Đây là thảo dược á? Từ lúc nào muội biết phân biệt thảo dược thế?<break time=0.5s/> Xuân Vũ nhìn Xuân Phong, ngạc nhiên. Thời gian này cô em gái này mang về quá nhiều điều bất ngờ. Đầu tiên là giúp cả nhà có thịt ăn, giờ lại đến thảo dược, thực sự là càng ngày càng khiến người ta thán phục. Nhìn thấy muội muội ngày càng giỏi, Xuân Vũ cũng tự quyết tâm phải càng ngày càng tiến bộ, không thể để muội muội một mình gánh vác gia đình.
Xuân Phong giải thích lại cho 2 chị em, cũng nhắc nhở hai chị em giữ bí mật, sau đó phân công mọi người làm việc. Xuân Sinh nhỏ tuổi nhất nên được phân công phân loại sơ bộ, chỉ cần để các loại giống nhau về cùng một chỗ, mẹ giũ bớt đất thừa, Xuân Vũ bỏ các phần không dùng được. Cứ như vậy, bốn người làm mãi đến khuya mới xong.
Xuân Phong đánh giá sơ bộ, tất cả đây cũng khoảng hơn 20kg thảo dược tươi, ngày mai cô sẽ mang xuống tiệm thuốc dưới trấn bán xem được bao nhiêu.
Trong lòng cô bắt đầu mường tượng ra danh sách các món ăn. Ở kiếp trước cô là người có tâm hồn ăn uống, từ lúc về đây ăn uống đạm bạc, nghĩ đến thèm chảy cả nước miếng.
Xuân Phong hỏi mẹ xem trong làng nhà ai có xe bò. Ngày mai là ngày họp chợ, đi từ đây xuống chợ cũng phải mất ba tiếng đi đường. Thời gian tới chắc cô cũng phải tìm một chiếc xe thôi, cứ thế này mãi cũng không được