Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-12-11 11:01:02
Lượt xem: 80
“Không được, dì không nhận đâu, sao mà làm thế được. Là do con vất vả kiếm được, sao dì lại lấy được chứ " Dì Tần xấu hổ xua tay.
"Không sao, ở đây con còn nhiều lắm, dì có thể mang con gà này về cho Hạnh Hoa tỷ tỷ và Trụ tử để họ bồi bổ thêm đi ạ, Dì hãy coi như là con cảm ơn dì đã giúp đỡ nhà con những năm qua mà nhận lấy nhé.
Xuân Phong biết mấy năm nay gia đình khó khăn đến mức không có cơm ăn, dì Tần thường xuyên giúp đỡ nhà họ, mặc dù nhà dì Tần cũng không khá hơn nhà họ bao nhiêu.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Hơn nữa, quan hệ của chú Tần với cha từ trước đến nay rất tốt, cho nhà ông một con gà lôi cũng là điều bình thường.
"Cái này... được rồi, vậy dì sẽ không khách sáo nữa, cảm ơn Phong Nha Đầu!". Vốn dĩ dì Trần không muốn, nhưng khi nhớ đến những đứa con gần nửa năm không ăn thịt của mình, bà vẫn nhận lấy.
Sau khi trở về nhà, Xuân Phong đặt chiếc giỏ trên lưng xuống và rửa tay, mẹ đi tới hỏi: “Xuân Phong à, con có gì trong giỏ vậy, toàn mấy thứ mẹ chưa thấy bao giờ.”
"Đây đều là dược liệu, mẹ có thể mang vào trấn bán lấy tiền.” Cô nhặt con gà lôi trên mặt đất lên, đi vào phòng bếp vừa trả lời.
"Mẹ, chúng ta nấu cơm trước nhé, ăn xong con sẽ kể chi tiết cho mẹ."
Bà nghe xong không nói thêm lời nào, nhưng không khỏi thắc mắc: “con bé này từ lúc nào lại biết thảo dược vậy, thôi, chút nữa hỏi xem nó nói gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-10.html.]
Trong bếp, hai chị em đang đun nước chuẩn bị vặt lông gà. Thấy buổi tối lại có thịt ăn, Xuân Sinh vui vẻ giúp chúng tôi nhóm lửa.
Đây là lần đầu tiên trong đời mỗi ngày đều được ăn thịt, cho nên cậu bé vui vẻ là điều đương nhiên. Xuân Phong thành thạo xử lý gà, vì là gà rừng nên cũng không to lắm, mỗi con chắc chỉ khoảng cân rưỡi.
Bữa tối mặc dù có thịt, nhưng lương thực vẫn chỉ là bột. Xuân Phong thấy tình hình không ổn, không thể chỉ ăn thịt mà không ăn tinh bột. Hơn nữa, cô ở hiện đại ăn cơm trắng đã quen, thực sự là ăn cái này không nuốt nổi, vẫn là nên sớm lên trấn tìm gạo.
Mọi người vui vẻ ăn xong bữa tối, Xuân Vũ và Xuân Sinh dọn dẹp bát đĩa, Xuân Phong bê giỏ vào phòng, vừa nói chuyện với mẹ vừa phân loại thuốc.
"Phong Nhi, con vẫn chưa nói cho mẹ biết chuyện gì đang xảy ra? Từ lúc nào con biết nhận biết thảo dược vậy?” Mẹ vội vàng hỏi.
“Mẹ ơi, con hái được mấy thứ này trên núi, trên núi còn có nhiều lắm. Còn việc làm sao con biết cách nhận biết các loại thảo mộc, mẹ còn nhớ con thỏ lần trước con bắt được không? Là từ lần trước đi bắt thỏ con nhặt được y thư đó mẹ. Trong cuốn sách đó có viết về rất nhiều dược liệu, con thấy đó là y thư nên không vứt đi, biết đâu sau này nhà mình có ai bị ốm, con xem qua có khi lại có ích. Không ngờ là đọc xong, chỉ cần nhìn là biết nhận ra thảo dược, con hái về bán kiềm tiền luôn."
Xuân Phong bình tĩnh nói ra lời nói dối đã được lên kịch bản trước.
"Thật sao? Mang sách đến cho mẹ xem xem!" Nghe Xuân Phong nói, mẹ liền muốn xem qua cuốn sách.
Mẹ vốn là người biết chữ, cha lại xuất thân là một học giả nên các chị em nhà tôi đều biết chữ,mẹ cũng không nghi ngờ gì, chỉ muốn xem cuốn sách y thư đó có phải là sách chính thống không thôi.