Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:22:00
Lượt xem: 123
“Ta nghe nói con người ta sau khi c.h.ế.t đi sẽ biến thành sao trên trời. Nhìn xem, trên trời nhiều ngôi sao như vậy, có lẽ một trong số những ngôi sao đang chiếu sáng trên kia là mẫu phi của ngươi đang ở cạnh ngươi đó.” Cảm nhận người bên cạnh có chút buồn bã, Xuân Phong chỉ lên bầu trời, an ủi. Tình cờ, trong tiết trời này, bầu trời đêm nay trong đến hiếm gặp, như muốn vỗ về tâm trạng người đang đứng.
“Thật sao?” Bách Lý Mặc Thần ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đầy những ngôi sao lấp lánh, nỗi muộn phiền trong lòng dần dần được xua tan.
“Cảm ơn nàng tối hôm nay đã đi ngắm đèn lồng cùng ta.” Bách Lý Mặc Thần có chút cảm khái nhìn Xuân Phong đang sóng vai cùng mình.
“Nhân tiện, ta hỏi chút, ngươi có biết về Chiến thần Diêu Vương không? Hắn là huynh đệ của ngươi đúng không? Hắn thật sự lợi hại thế sao?” Xuân Phong đột nhiên hỏi.
“Ừ, hắn có thể coi là huynh đệ của ta. Còn việc hắn có lợi hại không, sau này có cơ hội nàng sẽ được gặp. Sao tự dưng lại có hứng thú với hắn vậy?”. Bách Lý Mặc Thần có chút kinh ngạc, rồi tò mò hỏi.
“Cũng không phải hứng thú gì lắm, chỉ là trước đây ta có đọc về hắn trong sách, sau đó cũng có nghe người khác kể chuyện về hắn. Thấy ngươi cũng trong Hoàng thất nên tiện hỏi chút thôi.”
Xuân Phong thành thật nói ra suy nghĩ của mình, không ngờ rằng chính người đó lại đang đứng trước mặt, bình tĩnh nói chuyện với cô.
“Thật sao? Không phải nữ tử như nàng thích mấy người anh hùng như thế sao? Nàng không có chút hứng thú nào sao?” Bách Lý Mặc Thần có chút tò mò về suy nghĩ của cô gái này về bản thân.
“Ta ư, không hẳn là thích, nói đúng hơn là tôn trọng. Những người như hắn đáng được tôn trọng. Ta hi vọng người ta thích có thể hàng ngày ở bên cạnh ta và người thân, không cần phải mỗi ngày ra ngoài đánh nhau, g.i.ế.c chóc. Về mặt này ta khá ích kỷ, chỉ mong người ta thích có thể toàn tâm toàn ý ở bên cạnh ta.”. Có lẽ những lời trước đó của Bách Lý Mặc Thần đã kéo gần khoảng cách giữa 2 người, nên Xuân Phong có chút cởi mở.
Bách Lý Mặc Thần nghe Xuân Phong nói, tự hỏi bản thân: “Ngươi có toàn tâm toàn ý đồng hành cùng nàng ấy được không? Ngươi có làm được không?”. Cũng chính những lời thổ lộ này của Xuân Phong càng làm cho Diêu Vương của chúng ta càng cố gắng, phấn đấu để có thể ở bên nàng.
Vì thế, nhiều năm sau, đáng thương cho một vị hoàng tử nào đó sinh ra đã thích chu du, lại chỉ có thể mỗi ngày ngồi giữa đống tấu chương, bù đầu xử lý chính sự…
“Được rồi, cũng muộn rồi, chúng ta về thôi, nếu không những người khác phát hiện nàng không ở trong phòng sẽ lo lắng.” Bách Lý Mặc Thần nhìn phố phường đã bắt đầu tắt đèn, nói.
“Ừ.” Xuân Phong gật đầu, cũng cảm thấy đã đến lúc quay về.
Bách Lý Mặc Thần bước tới ôm lấy eo cô, dùng giọng nói ấm áp hỏi: “Nàng sẵn sàng chưa?”
Vòng tay ấm áp đột ngột và giọng nói dịu dàng của hắn khiến Xuân Phong bỗng chốc đỏ mặt. Cô nắm lấy vạt áo trước n.g.ự.c hắn, cúi đầu xác nhận.
Bách Lý Mặc Thần dùng lực, nhấc Xuân Phong lên khỏi mặt đất, bay thẳng về hướng nhà trọ của Xuân Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-109.html.]
Vẫn là cách trèo cửa số bước vào. Xuân Phong được nhẹ ngàng đặt xuống, có chút bối rối.
“Lần sau tới đây ngươi đừng đi đường cửa sổ nữa được không?” Xuân Phong do dự một lúc rồi nói.
“Hử? Nàng muốn ta đi cửa chính sao? Không sợ người ta bàn tán à? Không sợ mẹ nàng bị dị nghị sao?” Bách Lý Mặc Thần quay lại, có chút khó hiểu nhìn Xuân Phong.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
…
Cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, cho dù cô không sợ những lời bàn tán đó, nhưng mẹ cô chắc sẽ không chấp nhận được. Chỉ là kiếp trước Xuân Phong vốn là một cảnh sát, đối với hành động trèo qua cửa sổ này, cô có chút chướng ngại tâm lý, giống như đi ăn trộm vậy. Nhưng xét đến cảm xúc của những người khác trong nhà, cô cũng không nói thêm gì nữa, may mà người này không phải ngày nào cũng đến. Nếu người khác biết được những suy nghĩ này của Xuân Phong, chắc họ sẽ sốc lắm. Cô còn nghĩ đến việc hàng ngày có người nhảy cửa sổ vào phòng cô sao? Xuân Phong à, nữ đức, nữ huấn của cô đâu hết rồi?
“Vậy tuỳ ngươi.” Xuân Phong bất đắc dĩ cười.
Nghĩ vậy, Bách Lý Mặc Thần trong lòng xẹt qua ý cười, quay người định rời đi, lại bị Xuân Phong gọi lại.
“Chờ một chút, áo của ngươi này.” Xuân Phong nhanh chóng cởi áo choàng đang mặc, bước tới đưa cho hắn.
Bách Lý Mặc Thần nhận lại áo, mặc lên, cảm nhận mùi hương của Xuân Phong vẫn thoang thoảng trên áo. Ngửi được mùi thơm, tâm tình Bách Lý Mặc Thần vui vẻ, đưa tay sờ sờ đầu Xuân Phong.
“Ngoan, có thời gian ta sẽ lại đến thăm nàng. Bảo trọng. Ta đi đây.” Nói xong, hắn nhảy ra khỏi cửa sổ.
Xuân Phong lần nữa bị xịt keo tại chỗ. “Hỗn đản này. Đừng có mỗi lần rời đi đều làm mấy hành động nhàm chán như thế. Còn nữa, ai cần ngươi đến nữa chứ.” Xuân Phong chửi thầm, nhưng có một chút ngọt ngào âm thầm chảy trong tâm trí.
…
Xuân Phong ngã xuống giường, nhìn đỉnh màn thêu hoa trên đầu, âm thầm nghĩ lại những chuyện hồi này. Mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt tươi cười của người đó, cách người đó dịu dàng xoa đầu cô. Kiếp trước, cô vùi đầu làm việc, không có thời gian yêu đương, nên không biết cảm giác thích một người là như thế nào. Xuân Phong chỉ biết, mỗi khi nhớ về khuôn mặt tươi cười của hắn, cô sẽ thấy vui vẻ, khi nhớ về những lần ở chung của 2 người, cô sẽ bất giác cười thành tiếng. Nhưng Xuân Phong mới chỉ cười một cái, đã nhanh chóng tỉnh lại.
Người đó là Hoàng tử! Hoàng tử…Cô chỉ là một cô nông dân nhỏ bé, khoảng cách địa vị quá lớn, tốt hơn hết là nên ít tiếp xúc. Cô vẫn nhớ những tình tiết trong những bộ phim cung đấu mà cô đã xem ở kiếp trước. Đó là một nơi đen tối với những cuộc tranh giành quyền lực, anh em đấu đá, mưu hèn kế bẩn. Xem ra cái c.h.ế.t của mẫu phi cũng không phải đơn giản là do bệnh hiểm nghèo, có thể thấy cuộc chiến Hoàng quyền trong thực tế còn đáng sợ hơn trên TV nhiều. Tiếp xúc với người của Hoàng gia, có khi chỉ cần một câu nói sai, mạng nhỏ cũng không còn. Nghĩ đến đây, Xuân Phong rùng mình, đáng sợ quá, sau này nên hạn chế tiếp xúc với hắn thì hơn. Thật vất vả mới có một cuộc sống thoải mái, yên bình như vậy, cô không muốn lại c.h.ế.t trẻ thêm một lần nữa. Nhưng khi nghĩ đến cuộc sống sau này không có hắn nữa, sao cô lại buồn như vậy…
Xuân Phong lăn lộn cả một đêm, trằn trọc suy nghĩ về những rối rắm này.
Điều cô không biết là số phận của cô và hắn đã bị buộc chặt với nhau từ khi cô đến với thế giới này. Nếu đã là định mệnh, làm sao có thể tránh được….