Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 110
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:22:14
Lượt xem: 93
Sáng sớm hôm sau, tất nhiên Xuân Phong tỉnh dậy với đôi mắt gấu trúc. Những người khác đã dậy trước, rửa mặt và đợi cô ở dưới sảnh để ăn sáng, chuẩn bị về nhà.
“Nhị tỷ, tỷ sao vậy? Tối qua ngủ không ngon à?” Xuân Sinh cầm chiếc bánh bao nhân thịt yêu thích trong tay, nhìn quầng mắt thâm sì của Xuân Phong, hỏi.
Xuân Phong đang định nói thì một cái ngáp dài ập đến, cô ngáp chảy cả nước mắt. Xuân Vũ thấy thế, nói đùa: “May muội là một nữ tử, nếu không, nếu muội thế này, người khác nhìn vào sẽ nghĩ tối qua muội lén lút làm gì đấy.” Xuân Vũ chỉ định trêu chọc muội muội một chút, không nghĩ đến lại chọc đúng bí mật của Xuân Phong, tối qua đúng là nàng lẻn ra ngoài đi chơi thật.
Xuân Phong chột dạ, sờ sờ gáy, cười trừ: “Ừ, giường ở đây không êm bằng ở nhà, đêm qua cũng là lần đầu tiên muội ngủ ở ngoài, lạ giường không ngủ được.”.
Những người khác nghe Xuân Phong nói cũng không thấy lạ gì, đây quả thực là lần đầu tiên Xuân Phong ngủ ở ngoài, lạ giường cũng là chuyện thường.
“Được rồi, mấy đứa ăn sáng nhanh lên, rồi về nhà ngủ bù.” Mẹ Xuân Phong ân cần thúc giục/
Ăn sáng xong, cả nhà thuê một chiếc xe ngựa chở đầy túi lớn túi nhỏ đã mua hôm qua trở về. Cỗ xe lắc lư đi, một lúc sau, Xuân Phong bắt đầu gà gật. Tối qua gần như cô không ngủ được chút nào, giờ 2 mí mắt đã muốn dính vào nhau rồi. Thế là cô dựa vào thành xe ngựa, ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cô thấy mình và hắn tay trong tay, bay trên nóc những ngôi nhà. Niềm hạnh phúc không kiềm lại được, Xuân Phong mỉm cười trong giấc ngủ.
“Mẹ, nhìn xem kìa, Nhị muội chắc là đang mơ nhặt được tiền. Nhìn muội ấy cười kìa.” Xuân Vũ nói đùa.
“Con ấy, chỉ biết trêu đùa muội muội thôi.” Mẹ Xuân Phong nhìn Xuân Phong đang cười mãn nguyện, ánh mắt yêu thương, cười cười chọt vào trán Xuân Vũ.
“À, con biết rồi, Nhị tỷ nhất định là đang nằm mơ được ăn bánh bao.” Xuân Sinh ở một bên cũng cười nói.
“Đệ mới mơ ăn bánh bao ấy. Sáng nay ăn nhiều thế rồi mà giờ vẫn thèm à?” Xuân Vũ buồn cười nói với Xuân Sinh.
“Thôi, đừng làm ồn nữa, để nó ngủ đi.” Mẹ Xuân Phong ngăn cản 2 người trêu đùa, để Xuân Phong ngủ yên.
2 người yên lặng, nhịn cười, chuyển qua giao tiếp bằng ánh mắt.
...
“Phong nhi, chúng ta về đến nơi rồi, dậy đi.”
Nghe tiếng mẹ, Xuân Phong mới nhận ra mình đã đến nơi. Xuân Phong gần như ngủ suốt hành trình mấy tiếng từ trên huyện về. Cô nhảy xuống xe, đang định vào nhà thì nghe thấy tiếng Tần Thẩm.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“mẹ Xuân Phong, đợi chút.” Tần thẩm bước nhanh về phía nhà Xuân Phong.
“Tần tẩu, sao vậy?” mẹ Xuân Phong nhìn Tần thẩm bước đi vội vàng, có chút thắc mắc.
“mẹ Xuân Phong, sáng nay đại tẩu của ngươi lại đến.” Tần thẩm có chút thần bí nói.
“Đại tẩu? Đại tẩu đến đây làm gì?”, mẹ Xuân Phong có chút khó hiểu, bà ta đến đây làm gì chứ? Chả nhẽ lại có chuyện gì đến nhờ giúp đỡ? Lại đến vay tiền sao?
Xuân Phong biết đại bá nương lại đến, biết ngay là không có việc gì tốt. Nhưng cô biết tất nhiên không phải là mượn tiền. Bài học lần trước chắc bà ta vẫn còn nhớ. Vậy bà ta còn có lí do gì để đến?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-110.html.]
Tần thẩm cũng cau mày khi nghe mẹ Xuân Phong hỏi. “Ta không biết bà ta đến làm gì, nhưng bà ta có mang thêm một người nữa. Nhìn quần áo sặc sỡ, ta nghĩ đó là một bà mối.”, bà suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Bà mối? Sao đại tẩu lại đưa bà mối đến đây?” mẹ Xuân Phong càng thêm khó hiểu. Dù trong nhà đúng là có một đứa con gái đã trưởng thành, nhưng bà thân là mẹ còn chưa gấp, làm sao đã đến lượt bà ta sốt sắng gọi bà mối đến?
“Ta không biết, nhưng chắc chắn đại tẩu của ngươi không có ý tốt, ngươi nên cẩn thận.” Tẩn thẩm cẩn thận nhắc nhở mẹ Xuân Phong.
“Vâng, ta hiểu rồi, cảm ơn tẩu đã nhắc.” mẹ Xuân Phong nhìn Tần thẩm với vẻ biết ơn.
“Cảm ơn dì đã để ý hộ nhà con. Chúng con lên huyện mới về, có mua ít bánh quế, thẩm cầm về cho Hạnh Hoa tỷ nhé.” Xuân Phong tiến lên, đưa cho bà một túi bánh ngọt.
“Cái này đắt lắm, bình thường con cũng cho nhà ta không ít đồ, cái này con để lại ăn đi.” Tần thẩm có chút ngượng ngùng, kiên trì từ chối.
“Đây là tâm ý của con, coi như chút đồ chúng con tặng cho nhau thôi, thẩm cứ cầm lấy đi ạ.”, Xuân Phong cầm túi đồ nhét vào tay Tần thẩm.
“Đúng rồi, coi như là tình cảm của bọn nhỏ.”, mẹ Xuân Phong cũng cười nói.
“Ừ, vậy ta nhận.”. Tần thẩm cũng không từ chối nữa, nếu không sẽ thành khách sáo.
“Vậy thẩm cầm về đi, nhờ thẩm nói với Hạnh Hoa tỷ có thời gian thì qua nhà con chơi nhé. Thẩm cũng qua chơi luôn nhé.” Xuân Phong nhiệt tình nói với bà. Xuân Phong thấy Tần thẩm là người có tấm lòng nhân hậu. Nhìn cách bà chiếu cố cho gia đình mình những năm qua, giờ lại còn cẩn thận nhắc nhở, cô càng thêm yêu mến người phụ nữ này.
Xuân Phong hiểu đại khái mục đích chuyến viếng thăm của đại bá nương, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Muốn can thiệp vào hôn sự của tỷ muội nhà cô, cũng phải xem cô có đồng ý hay không.
…
Quả nhiên, sáng hôm sau, bà ta lại tìm tới cửa. Một tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng nói chua lét của bà ta.
“Tam đệ muội, ngươi dậy chưa? Mau ra mở cửa cho ta, đại tẩu của ngươi đây.”
Bà ta đứng đó hét lớn, như muốn nói: “Bây giờ là mấy giờ rồi mà vẫn chưa dậy”, giống như muốn nói cho cả làng biết nhà Xuân Phong lười biếng đến mức nào.
Mẹ Xuân Phong đang làm bữa sáng, nghe tiếng gọi, định ra mở cửa, nhưng bị Xuân Phong ngăn lại.
“Mẹ, để con ra cho, mấy thứ trong nồi cần người trông.” Xuân Phong chỉ vào mấy thứ trên bếp.
“Ừ, con đi đi.” Mẹ Xuân Phong nhìn đồ ăn, nói.
Lúc này, giọng nói của đại bá nương lại vang lên: “Không phải là chưa dậy chứ? Nhà Tam đệ muội thật là thoải mái, hahaha, tất nhiên sau này sẽ lại càng thoải mái.” Bà ta quay sang cười hiha với người phụ nữ đang đứng cạnh. Bên cạnh đại bá nương là một người ăn mặc diêm dúa, lớp trang điểm đậm đến mức muốn rụng lả tả sau mỗi câu nói của bà ta.
Người phụ nữ sặc sỡ mỉm cười, khuôn mặt đầy nếp phấn vỡ: “Tất nhiên rồi, đây là nhà họ Hướng đó. Nhà họ là một trong những gia đình giàu nhất của trấn chúng ta. Nếu cháu gái ngươi có thể gả vào gia đình đó thì thật là có phúc.”
Bà ta vừa dứt lời, cánh cửa nhà Xuân Phong rầm một tiếng, mở ra.