Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 108

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:21:47
Lượt xem: 110

“A? À, ta không sao, không quen nên ta hơi chóng mặt.” Xuân Phong giả vờ để che giấu sự thất thố.

“Ừ, sắp đến rồi.” Bách Lý Mặc Thần nghĩ cô không thoải mái thật, nên bắt đầu tăng tốc.

Xuân Phong không suy nghĩ nữa, ngoan ngoãn nép vào n.g.ự.c hắn, im lặng cảm nhận tiếng gió bên tai.

Trên phố, dòng người vẫn đông đúc, hội hoa đăng luôn kết thúc rất muộn. Nam thanh nữ tú cũng nhân dịp này mà hẹn hò, tất nhiên người lớn cũng sẽ không ngăn cản.

Một lúc sau, Bách Lý Mặc Thần và Xuân Phong vững vàng tiếp đất.

“Đến nới rồi.” giọng nói ôn hoà của Bách Lý Mặc Thần truyền đến, Xuân Phong mở mắt nhìn khung cảnh xung quanh.

Họ đang đứng ở một nơi rất cao, có thể nhìn bao quát cả Vân huyện. Có thể nhìn thấy những con đường đầy đèn lồng uốn lượn như một con cự long, cũng có thể nhìn thấy ánh nến lung linh trong các khu nhà. Còn có dòng sông đầy đèn hoa đăng lung linh. Dòng sông chậm rãi chảy, mang theo những chiếc đèn nhẹ trôi. Những chiếc đèn như đám lục bình, trôi theo dòng nước, không có chút điểm tựa nào. Chúng nhấp nháy lập loè như những vì sao trên bầu trời kia.

“Đẹp quá!” Xuân Phong thốt lên.

Bách Lý Mặc Thần nghe thấy, nhếch môi vui vẻ.

“Ừm, đúng là không tệ. Nàng có thích không?” Bách Lý Mặc Thần cởi áo choàng ra, khoác lên cho Xuân Phong, nhẹ giọng hỏi.

“Ừm, ta thích lắm. Sao ngươi biết chỗ này?” Xuân Phong vui vẻ mỉm cười, chợt thấy ấm áp, quay lại hỏi Bách Lý Mặc Thần.

“Ta vô tình đi ngang qua, thấy cảnh đẹp vậy mà thưởng thức một mình thì thật đáng tiếc, nên ta đưa nàng đến.” Bách Lý Mặc Thần nhìn cảnh đẹp trước mặt, nhẹ nhàng nói, tựa như là đang thật sự thưởng ngoạn cảnh đêm.

“Vậy sao, cảm ơn ngươi nhé, lần sau nếu có cảnh đẹp nữa, ngươi nhớ nói với ta nhé.” Xuân Phong nghe xong cũng không thấy có gì lạ, ngược lại, vỗ nhẹ hắn như một người bạn bằng vai phải lứa.

Bách Lý Mặc Thần quay đầu nhìn cô, kiên định nói: “Ừ, nhất định sẽ cho nàng biết.”

“Nhân tiện, sao ngươi lại tới Vân huyện vậy? Đừng nói lại vô tình đi ngang qua nhé. Huynh muội Dương gia thế nào rồi, những thứ họ đưa cho ngươi có giúp được gì không?” Xuân Phong đột nhiên nhớ đến 2 người họ, hỏi thăm.

“Ta đã sắp xếp chỗ ở và người bảo vệ cho họ, tạm thời sẽ không có vấn đề gì. Thứ họ đưa ra tất nhiên là có ích, nhưng hiện tại chứng cứ vẫn chưa đủ, thời cơ chưa đến, cứ tạm thời bảo vệ họ đã.” Bách Lý Mặc Thần nói hết cho Xuân Phong, không chút lo lắng cô sẽ tiết lộ bí mật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-108.html.]

Thứ hắn giấu cô là hắn không phải có việc đi ngang qua đây, chỗ này cũng không phải là hắn tự nhiên phát hiện ra. Hắn loanh quanh ở đây cả ngày mới tìm ra chỗ này, đợi mãi mới có cơ hội cô ở một mình để đưa cô đi, chỉ muốn cùng cô ngắm cảnh. Mà Xuân Phong cũng bị vấn đề của huynh muội Dương gia đánh lạc hướng, quên mất chuyện hỏi mục đích xuất hiện của hắn.

“Ừ, phản loạn cũng không phải là chuyện nhỏ, đối phương tất nhiên sẽ cẩn thận, ngươi cũng phải cẩn thận đấy.” không biết Xuân Phong nghĩ gì, nhắc nhở hắn.

“Được, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận.” Bách Lý Mặc Thần thấy như chỗ mềm mại nhất trong lòng được chạm tới, cảm giác như một dòng nước ấm chảy qua.

Xuân Phong nói xong, lại chăm chú ngắm cảnh đẹp trước mặt, không nói nữa. Bách Lý Mặc Thần cũng im lặng. Không khí dường như tĩnh lặng, thậm chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập, tiếng gió nhẹ nhàng vờn qua đỉnh núi. Bầu không khí có chút kỳ lạ.

Cuối cùng vẫn là Bách Lý Mặc Thần phá vỡ sự im lặng này. Thật khó tin. Bách Lý Mặc Thần bình thường thờ ơ, kiệm lời như vàng. Thế mà lúc này hắn đã có chút như không kiềm chế được. Mật vệ ở cách đó không xa không thể tin vào đôi tai của mình nữa, lắc đầu, dụi mắt, muốn xác định xem là mình đang tỉnh hay đang mơ.

“Ngươi không hỏi thân phận của ta sao?” Bách Lý Mặc Thần có chút tò mò, sao tiểu cô nương này không bao giờ tò mò về thân phận của hắn. Khi hắn tỉnh dậy trong nhà cô, hắn tưởng cô sẽ hỏi, nhưng cô không hỏi. Lúc hắn chuẩn bị rời đi, cô cũng không hỏi. Cho đến tận bây giờ, đã gặp nhau không ít lần, cô vẫn không hỏi. Lần này, hắn không nhịn được nữa, nếu cô không hỏi, hắn sẽ tự nói.

“Nếu ngươi muốn nói, không cần ta hỏi, ngươi cũng sẽ nói. Nếu ngươi không muốn nói, ta hỏi cũng đâu có được gì. Vậy ta nhiều lời để làm gì đâu? Ai cũng có bí mật mà.” Xuân Phong quay lại, mỉm cười nhìn hắn, nở nụ cười dịu dàng: “Đôi khi biết nhiều quá cũng không tốt đúng không? Có câu “tò mò g.i.ế.c c.h.ế.t con mèo” đấy thôi.”

“Ừ, nếu bây giờ ta nói cho nàng, nàng có đồng ý nghe không?” Bách Lý Mặc Thần mỉm cười gật đầu.

Nhìn nụ cười rạng rỡ toả sáng đó, hắn không nhịn được mà hỏi.

“Ngươi muốn nói, ta sẽ nghe thôi.” Xuân Phong kéo kéo vạt áo choàng của hắn lại.

Thấy vậy, trong ánh mắt Bách Lý Mặc Thần hiện lên chút dịu dàng, bước tới bên cạnh Xuân Phong: “Ta là nhi tử của Hoàng đế, ta sinh ra trong hoàng thất, một nơi tràn ngập tranh đoạt, một nơi tối tăm ma quỷ, lạnh lùng vô cảm.”

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Xuân Phong nghe thế, ngạc nhiên, quay đầu lại. Cô đoán ra thân phận hắn không bình thường, nhưng không ngờ hắn lại là Hoàng tử. Hoàng tử, có nghĩa là một ngày nào đó, hắn có thể sẽ ngồi lên vị trí cao cao tại thượng đó, trở thành người nắm giữ vận mệnh của đất nước này?

Xuân Phong đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và Bách Lý Mặc Thần chưa bao giờ xa cách đến vậy, đứng tại chỗ, không nói gì.

Bách Lý Mặc Thần trầm ngân nhìn về phía trước, suy nghĩ xa xăm, sau đó tiếp tục nói: “Mẫu phi ta qua đời năm ta mới 5 tuổi. Ta vẫn nhớ ánh mắt không đành lòng lúc bà qua đời.” giọng nói hắn bình tĩnh như chỉ đang kể câu chuyện của người khác, nhưng nếu có người đứng ở đối diện hắn, sẽ phát hiện ra khoé mắt hắn ẩm ướt. Hắn không biết tại sao hắn lại kể với cô gái này chuyện này, chắc là hắn thấy hình ảnh Xuân Sinh và mẹ chung sống ấm áp, khiến hắn không khỏi chạnh lòng nghĩ về mẫu phi. Hoặc cũng có thể là một nguyên nhân khác nữa…túm lại, hắn đột nhiên muốn kể cho cô.

Xuân Phong im lặng lắng nghe, ngẩng đầu nhìn hắn: “Mẫu phi ngươi c.h.ế.t thế nào?”

Năm đó thái y nói là bà mắc bệnh hiểm nghèo mà chết, nhưng chân tướng thế nào, không ai biết.” giọng nói Bách Lý Mặc Thần có chút ủ rũ.

Loading...