Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 107

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:21:33
Lượt xem: 130

Mãi tới tận tối khuya, nhà Xuân Phong mới dạo phố xong trở về. Cả nhà đều mệt mỏi, nhưng ai cũng vui vẻ trở về nhà trọ với đủ loại đồ dùng và đồ ăn vặt. Sau một ngày mệt mỏi, Xuân Phong trở về phòng, đang định nằm xuống giường đánh một giấc thì lại bị một tiếng động nhỏ đánh thức.

Nhìn người trước mặt, lại nhìn cánh cửa phòng vẫn đang đóng kín, không phải nói nữa, người này lại mới nhảy từ cửa sổ vào.

“Người ở thời đại này thích trèo cửa sổ thế sao, lần này đến lần khác, cứ nhảy cửa sổ vào.” Xuân Phong nghĩ thầm.

“Ngươi lại đến đây làm gì? Rảnh thế sao?” giọng điệu Xuân Phong có chút mất kiên nhẫn. Cô vừa trải qua một ngày mệt mỏi, bị làm phiền lúc đêm khuya thế này, tất nhiên cô có chút bất mãn.

Cảm nhận được sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của cô, người kia có chút không vừa lòng, nhưng cũng không thể hiện ra mặt, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là ta đến đây có chuyện. Ta đến muốn thu thập một thứ.” Bách Lý Mặc Thần mơ hồ nói.

Đồ của hắn? Xuân Phong nghĩ lại xem hắn có thể có đồ gì ở đây. Hắn đang nhắc đến thanh chuỷ thủ kia sao? Thứ đó là cô tự ý để lại, còn những thứ khác đều là hắn chủ động đưa cho cô. Nghĩ đến thứ đó, Xuân Phong giấu con d.a.o sâu vào trong tay áo. Thứ này dùng thuận tay như vậy, hơn nữa có vẻ cũng khá quý giá, sao cô có thể dễ dàng trả lại. “Vậy sao, sao ta không biết ngươi có quên gì ở đây?” Xuân Phong thờ ơ trả lời.

“Nàng quên nhanh vậy sao? Hôm trước không phải ta nói là sẽ quay lại lấy sao?” Bách Lý Mặc Thần vẫn đứng đó hiên ngang nói, như là đang nói chính sự vậy.

Xuân Phong nhìn thấy hắn, mới nhớ lại những lời hôm trước cô nói lúc hắn cứu cô. Chính là hôm cô và huynh muội Dương gia gặp chuyện. Người này trông thì tử tế như vậy, thế mà lại…thế mà….

Xuân Phong cũng không biết dùng từ gì để miêu tả, chỉ biết đỏ mặt, chỉ vào hắn: “Ngươi…đồ vô sỉ nhà ngươi…ngươi có gan thì….”

Thấy Xuân Phong tức giận đến đỏ cả mặt, Bách Lý Mặc Thần bỗng thấy có chút sảng khoái. Ngay cả chút tức giận lúc nãy cũng tiêu tan. Hắn ngẩng khuôn mặt của mình lên, nhìn thẳng vào mắt Xuân Phong, trêu chọc. “Ồ, sao nàng lại bảo ta vô sỉ, ta đã nói gì sao? Sao ta không biết nhỉ.”

Xuân Phong quay đầu bối rối. Sao người này lại đẹp trai thế chứ. Mà đẹp trai thôi thì không nói, lại còn cứ nhìn chằm chằm vào cô, là đang dụ dỗ cô phạm tội sao? Xuân Phong vẫn tin là mình đã tiếp xúc với quá nhiều mỹ nam, nhưng cô quá tự tin với khả năng miễn dịch trai đẹp của mình rồi. Sắc mặt cô càng lúc càng đỏ, tim đập càng lúc càng nhanh, như một con nai chạy loạn.

Xuân Phong đang chỉ tập trung đến những suy nghĩ của mình, không để ý đến ánh mắt gian xảo của Bách Lý Mặc Thần: “Sao nàng không nói gì?”

Xuân Phong càng rối: “Nói cái gì, ngươi xem ngươi đang nói gì, lại còn hỏi ta.”

Bách Lý Mặc Thần tiến lại gần Xuân Phong, giả vờ mơ hồ, nói: “Nàng đang nghĩ gì vậy? Ta vừa nói gì? Ta chỉ muốn mời nàng cùng đi ngắm hoa đăng thôi, chứ nàng nghĩ ta muốn làm gì?” Bách Lý Mặc Thần âm thầm cười trong lòng, đúng là một tiểu cô nương da mặt mỏng.

Xuân Phong nghe xong có chút sửng sốt. “Ngắm hoa đăng. Mẹ kiếp. Chỉ là ngắm hoa đăng thôi, sao không nói thẳng từ đầu, lại còn làm ra bộ mặt lưu manh như vậy. Nói năng mơ hồ, làm lão nương bấn loạn nãy giờ.” Nghĩ đi nghĩ lại, cô mới nhận ra mình lại vừa bị lừa. Đồ c.h.ế.t dẫm này.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-107.html.]

“Ngươi có bệnh sao? Ngắm đèn thì nói thẳng ra, sao còn…” Xuân Phong bỏ dở câu nói, nếu không người này sẽ nhận ra hồi nãy cô nghĩ gì mất.

“Mà không đúng, ta dù sao cũng là cứu tinh của ngươi, sao lại đi mặc cả ân cứu mạng như vậy? Ngươi đúng là đồ không có lương tâm.” Xuân Phong phục hồi tinh thần, chỉ trích lại Bách Lý Mặc Thần.

“Thì ta đồng ý làm cho nàng một chuyện rồi còn gì. Hay là hiện tại muốn dùng việc ta cứu nàng hôm đó bù lại luôn?” Bách Lý Mặc Thần ngồi xuống cái bàn trong phòng, dò hỏi Xuân Phong.

Xuân Phong thầm nghĩ trong lòng, người này lại tính toán rành mạch như vậy, đúng là nhàm chán. Không thể cho hắn dễ dàng thế được. Cũng chỉ là đi ngắm hoa đăng cùng hắn thôi, cũng không có gì to lớn. Điều kiện kia cứ để lại đó đi, để sau này hắn “báo đáp” cẩn thận.

“Không cần, điều kiện kia bản cô nương còn chưa nghĩ ra. Không phải muốn ta cùng đi ngắm hoa đăng với ngươi sao, đi thôi.” Xuân Phong suy nghĩ một lúc rồi quay qua đối diện với người đang ngồi cạnh bàn.

“Đi thôi.” Bách Lý Mặc Thần đứng dậy, nhìn ra cửa sổ.

“Ngươi muốn làm gì? Đi bộ sao? Ta không biết khinh công, ngươi muốn ném ta rơi c.h.ế.t sao?” Xuân Phong nhìn thấy độ cao ngoài cửa sổ, cạn lời.

“Thế chẳng nhẽ nàng muốn đi cửa chính? Muốn để cả nhà trọ này biết nàng nửa đêm ra ngoài cùng nam nhân lạ mặt sao?” Bách Lý Mặc Thần tà ác cười.

“Ta…. A a a a a” Xuân Phong đang định nói cô không phải người cổ hủ như vậy. Thế nhưng chưa kịp nói xong, cô đã cảm nhận có người ôm chặt eo mình, thân thể nhẹ dần, bị hắn ôm lên. Cảm giác mất trọng lực đột ngột làm Xuân Phong gần như hét lên, theo phản xạ ôm chặt vòng eo thon gọn của ai đó.

Ngay khi Xuân Phong dùng hai tay ôm lấy hắn, hắn đột nhiên thẳng lưng, thân thể có chút cứng ngắc.

"Ta...a a a..." Xuân Phong vốn muốn nói rằng cô không phải là người cổ hủ như vậy. Kết quả, hắn trực tiếp ôm cô nhảy lên.

Xuân Phong vẫn chìm đắm trong nỗi sợ hãi, không nhận ra sự thay đổi của hắn. Nghe tiếng gió thổi bên tai, một lúc sau, Xuân Phong mới bình tĩnh lại, lấy hết can đảm, mở mắt ra.

“Hoá ra đây là cảm giác khi bay, cũng thú vị phết.” Xuân Phong thầm nghĩ. Không biết nghĩ gì, cô lại muốn ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh. Nghĩ là làm, ngẩng đầu lên, thứ đập vào mắt cô đầu tiên là quai hàm sạch sẽ của người đàn ông. Nhìn lên trên nữa, cô có thể thấy môi mỏng căng mọng gợi cảm, sống mũi thẳng tắp và đôi mắt phượng hơi nheo lại của hắn. Xuân Phong không khỏi thở dài, hắn thực sự rất đẹp trai, trên đời sao lại có thể có người đẹp trai như vậy? Thật ra mỗi ngày được ngắm người đẹp trai như vậy cũng có thể coi là niềm vui cuộc sống.

A, Ơ, không, không, Xuân Phong, đồ vô dụng này, từ bao giờ mà ngươi trở thành ngươi háo sắc như vậy? Thật vô dụng. Xuân Phong lắc đầu, thầm mắng bản thân vô sỉ.

Bách Lý Mặc Thần cũng đã lấy lại bình tĩnh sau sự thất thố vừa rồi.

“Sao thế?” hắn cảm nhận được sự bất thường của Xuân Phong, quan tâm hỏi.

Loading...