Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 106
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:21:19
Lượt xem: 115
Ngày khởi hành của Trần Thanh Thư đã được ấn định vào ngày mùng 5. Hắn còn phải quay về Kinh thành, tạm biệt trưởng bối trong nhà nên càng phải rời đi sớm. Mấy mẹ con chuẩn bị trở về trấn ngay buổi sáng ngày hôm sau. Trước khi hắn rời đi, Xuân Phong mang cho hắn một gói to.
“Trần ca, đây là thuốc do chính tay ta điều chế. Lọ màu trắng dùng để trị vết bầm tím, lọ màu đỏ để trị vết thương hở, lọ màu đen để giải độc. Ngoài ra còn có một số thuốc thông dụng khác, ta đều đã điều chế thành viên, trong quân doanh hẳn là cần dùng.” Những loại thuốc này đã được Xuân Phong làm trong lúc rảnh rỗi. Tối qua, thấy không đủ, cô còn ra ngoài lấy thêm một ít, cuối cùng đã trở thành một gói thuốc không nhỏ. Trần Thanh Thư nhìn gói thuốc trong tay, cảm thấy trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
“Xuân Phong, cảm ơn nàng.” Hắn cảm động nói.
“Cảm ơn gì chứ. Ta cũng chỉ biết mấy thứ này. Phải nhớ chiếu cố bản thân thật tốt.” Xuân Phong cười nhẹ, dặn dò hắn.
“Ừ, ta nhớ rồi.” mắt Trần Thanh Thư hơi ửng đỏ lên.
“Nha đầu Xuân Phong thật là cẩn thận.” Trần phu nhân đứng một bên, vui vẻ nói.
“Ngoài mấy thứ này ra con cũng không biết làm gì nữa, đánh lấy tạm làm quà chia tay.” Xuân Phong xấu hổ gãi đầu.
“Ta lại thấy cái này mới có ý nghĩa nhất đấy.” Trần phu nhân dùng ánh mắt trêu chọc, liếc liếc con trai.
“Con lại nghĩ mấy thứ này không dùng đến mới là tốt.” Xuân Phong cười nói.
“Thanh Thư, đến quân doanh phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để mẹ huynh lo lắng.” mẹ Xuân Phong cũng nghiêm túc dặn dò.
“Vâng, dì đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Sau này có thời gian, xin dì hãy tâm sự với mẹ con nhiều hơn, để mẹ bớt cô đơn.” Trần Thanh Thư kính trọng nói với mẹ Xuân Phong.
“Đúng là một đứa trẻ ngoan.” Mẹ Xuân Phong cũng có chút không nỡ, nhưng cảm giác này là cô cảm nhận thay cho người chị em tốt của mình. Đêm qua, trong lúc tâm sự với Trần phu nhân trước khi đi ngủ, bà biết được chuyện Trần Thanh Thư sắp nhập ngũ, trong lòng có chút chua xót.
Ai lại nỡ rời xa đứa nhỏ đã ở cạnh mình hơn 10 năm chứ? Nhưng cũng không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà huỷ hoại tương lai của con mình được. E rằng cũng chỉ có mẹ Xuân Phong, cũng là một người mẹ, mới hiểu nỗi buồn và sự lo lắng của Trần phu nhân mà thôi.
Cả nhà Xuân Phong nhìn xe ngựa của Trần gia chậm rãi rời đi…Trên mặt mẹ Xuân Phong lộ ra một chút bi thương.
“Trước đây, lúc mình rời đi, phụ thân, mẫu thân ắt hẳn sẽ buồn lắm. Sao lúc đó mình lại nhẫn tâm như vậy?” mẹ Xuân Phong nghĩ thầm, sau những chuyện xảy ra gần đây, bà lại càng nhớ cha mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-106.html.]
Không biết Lưu Hương nghe được tin Trần Thanh Thư nhập ngũ từ đâu, cũng chạy đến tiễn hắn. Kết quả, khi ả đến, Trần Thanh Thư đã rời đi, lại còn bị Trần Lam Lam chế nhạo, nói Lưu Hương và đại bá nương đúng là không biết xấu hổ. Những người này cũng không xem lại địa vị, phẩm chất của mình, sống c.h.ế.t muốn được gả vào gia đình giàu có. Cũng không biết xem lại xem họ có đủ tư cách không, mà lại dám nghĩ cho con gái trèo cao như vậy, đúng là da mặt đủ dày.
Thời gian nhàn rỗi luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến rằm tháng giêng. Hàng năm, vào rằm tháng giêng sẽ là Hội đèn hoa đăng. Ở Vân huyện nơi Xuân Phong ở cũng thế. Năm nay cả nhà Xuân Phong quyết định lên huyện chơi hội.
Ở đây tràn ngập các loại đèn lồng rực rỡ. Có đèn hình con vật, đèn hình bông hoa, và vô số loại đèn khác được chế tác tinh xảo. Xuân Sinh chạy trước, sờ cái này một chút, lại ngắm cái kia thêm một chút, hào hứng chạy quanh.
“Mẹ, mẹ thấy cái này có đẹp không?” Xuân Sinh chỉ vào chiếc đèn lồng hình đầu hổ.
Mẹ Xuân Phong nhìn theo tay con trai: “Ừ, đẹp lắm, đáng yêu quá, con có thích không?”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Xuân Sinh vui vẻ gật đầu.
“Vậy mua đi.” Mẹ Xuân Phong thấy ít khi con trai thích cái gì đó, liền mua cho cậu.
Tưởng rằng cậu sẽ vui vẻ nhận lấy, nhưng cậu nghiêm túc lắc đầu, nắm tay mẹ.
“Mẹ, không cần đâu, chỉ cần ngắm thôi. Tiền đó để mua giấy mực đi mẹ. Đồ lần trước Nhị tỷ mua về, con dùng gần hết rồi.” Tuy chỉ là một đứa nhóc, nhưng cậu đã học hành rất nghiêm túc, lại còn tiết kiệm. Vì vậy, tuy rất thích chiếc đèn đó, nhưng cậu vẫn từ chối. Cậu biết mọi người làm việc kiếm tiền rất vất vả. Mẹ Xuân Phong thấy đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, cảm thấy thật cảm động.
“Đệ thích thì cứ mua đi, cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhà ta cũng không cần tiết kiệm một chút tiền như vậy. Hôm nay chúng ta đến đây là để chơi mà.” Xuân Phong biết suy nghĩ của Xuân Sinh, trực tiếp mua chiếc đèn, đưa cho Xuân Sinh.
“Đúng rồi, nhị tỷ con nói đúng đó. Hôm nay chúng ta cùng nhau chơi thật vui nhé.” Mẹ Xuân Phong mỉm cười nhìn mấy chị em.
Xuân Phong thấy đệ đệ hiểu chuyện là chuyện tốt, nhưng lại không muốn cậu suy nghĩ quá nhiều, dù sao cậu cũng chỉ là một đứa nhóc. Tuổi thơ của cô không được vui vẻ, nên cô muốn cho đệ đệ có những kỷ niệm tuổi thơ thật đẹp.
Vì hội hoa đăng đẹp nhất vào ban đêm, nên nhà Xuân Phong quyết định ở lại trong một quán trọ. Đợi đến tối, cả nhà sẽ cùng nhau đi dạo, cũng mua thêm một số thứ mà ở trấn không có. Sau bữa tối, cả nhà bắt đầu đi dạo phố. Đường phố lung linh, đầy những chiếc đèn lồng sặc sỡ. Trên lầu cao, một người đang đứng, lặng lẽ quan sát.
Hắn thấy một đứa trẻ khoảng 7, 8 tuổi, khuôn mặt ngây thơ, trong sáng, tay cầm một chiếc đèn lồng hình đầu hổ, vui vẻ chạy về phía trước.
Sau cậu là 2 nữ tử đang ôm hai tay người phụ nữ trung niên, ba người cùng sóng vai đi. Hai nữ tử đang vui vẻ trò chuyện cùng người ở giữa, không khí vui vẻ, hoà thuận. Khi ánh mắt hắn lướt đến nữ tử phía bên trái, ánh mắt hắn bỗng chốc dịu dàng hơn. Nhận ra điều này, hắn có chút ngạc nhiên, rồi chợt mỉm cười.