Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:21:04
Lượt xem: 108
Một lúc sau, Xuân Phong mang một ấm trà bốc hơi nghi ngút lên, Xuân Vũ cũng trở lại phòng khách.
“Dì à, những món quà này đắt quá…” trên mặt Xuân Vũ vẫn còn kinh ngạc.
Xuân Vũ biết gia đình dì rất giàu có, nhưng khi nhìn thấy những món quà đó, cô vẫn có chút kinh ngạc.
“Không có gì, chỉ là một số đồ lặt vặt thôi,.” Bà thực sự rất yêu quý những đứa trẻ này, nhất là khi bà nhìn ra tâm tư của con trai, bà càng coi những đứa trẻ này như con ruột. vậy nên đừng nói là chỉ một ít đồ nhỏ nhặt này, dù cho có nhiều hơn nữa, bà cũng sẵn lòng mang đến.
“Vân Chi tỷ, ta biết ý tốt của tỷ, nhưng sau này đừng làm thế nữa. Tuy cuộc sống của chúng ta hiện tại ở đây không bằng ở Kinh thành, nhưng chúng ta vẫn sống rất yên bình, thoải mái, tỷ không cần lo lắng cho cuộc sống của chúng ta đâu, đừng mang đến đây nhiều đồ như vậy.” mẹ Xuân Phong lúc nãy chưa nhìn kỹ mấy món đồ, lúc này mới nghe Xuân Vũ nói. Bà tưởng Vân Chi nghĩ cuộc sống mình không tốt nên mang đồ đến giúp đỡ.
“Ngươi đang nói gì vậy? Ngươi nghĩ là ta đang thương hại ngươi sao? Chỉ là ta thích mấy đứa trẻ này, nên mang một ít đến để may đồ cho chúng thôi. Vả lại không phải Xuân Phong với Xuân Phong cũng sắp kết hôn, ta mang đến cho chúng ít đồ trang điểm. Đừng có mà nghĩ xấu cho ta. Ngươi đừng nói gì mà được với không được nữa, việc này ta quyết rồi, đồ cũng mang đến rồi.” Trần phu nhân không cho nhà Xuân Phong cự tuyệt. Lời này nói xong, nhắc đến chuyện kết hôn, mặt Xuân Vũ lại xoát một cái, đỏ lên. Xuân Phong thì không có cảm xúc gì. Không phải là cô mặt dày, mà là cô thấy tuổi mình còn nhỏ, những chuyện này chưa vội. Hơn nữa, cô là người của thế kỷ 21, đã quen với việc thấy các cặp đôi thân thiết, những chuyện này cô cũng đã miễn nhiễm rồi.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Ngươi…thôi. Được rồi, tỷ nói gì cũng đúng. Nhiều năm rồi mà cái miệng của tỷ vẫn lợi hại như vậy.” mẹ Xuân Phong bất lực, lắc đầu, cười. Mẹ Xuân Phong vẫn không biết con gái của mình đã bị người ta nhắm đến, chỉ chờ thời cơ là cướp đi.
Sau bữa tối, Trần Lam Lam thấy bàn mạt chược của Xuân Phong, liền làm ầm ĩ muốn Xuân Phong dạy cho chơi. Trần phu nhân cũng thấy trò chơi khá thú vị, nên gọi mẹ Xuân Phong đến, cùng nhau chơi. Thế là mọi người cùng nhau chơi vui vẻ. Trong phòng vang lên tiếng xào bài, tiếng cười, cùng một số thuật ngữ lạ lùng. Xuân Phong chơi với mọi người một lúc, rồi rời phòng, ra sân đứng.
Cô lặng lẽ đứng một mình trong sân, ngước nhìn lên bầu trời. Hôm nay trời không nhiều sao, nhưng lại sáng vô cùng. Người ta nói, con người ta c.h.ế.t đi sẽ biến thành một vì sao, bay lên trời. Vậy cô thì sao? Cô ở kiếp trước liệu có phải là một vì sao đang lấp lánh ở trên kia không? Hay là…
Trần Thanh Thư đang tập thư pháp với Xuân Sinh trong thư phòng, ngẩng đầu lên đã thấy Xuân Phong lặng lẽ đứng, khung cảnh ngoài sân như một bức tranh. Trần Thanh Thư đã từng thấy Xuân Phong oai hùng hiên ngang, cũng từng thấy Xuân Phong dịu dàng như nàng tiên, các khía cạnh trái ngược cùng tập trung trên con người này, nhưng lại không hề có cảm giác mâu thuẫn. Ngược lại, dù là Xuân Phong nào, cô luôn có một thứ ma lực hấp dẫn, khiến người ta muốn đắm chìm trong đó.
Trong vô thức, Trần Thanh Thư đã đi đến cạnh Xuân Phong từ lúc nào. Xuân Phong quay lưng về phía anh, mái tóc đen dài buông xoá, khiến anh không nhịn được muốn chạm vào. Tay vừa đi được nửa đường, người phía trước đột nhiên cử động.
“Trần ca ca, sao huynh lại ra đây?” Xuân Phong quay người lại, mỉm cười nhìn hắn, cảm thấy hơi lạnh, xoa xoa hai tay.
“À, không có gì, ta ra ngoài hít thở chút không khí. Sao nàng cũng ở đây?” Trần Thanh Thư hoảng sợ thu tay về, ngơ ngác hỏi.
“Ta cũng ra ngoài hít thở không khí chút thôi. Ngoài này thoáng hơn, nhưng có chút lạnh. Chúng ta vào nhà thôi.” Xuân Phong nói xong, đang định trở vào nhà, vừa bước được 2 bước, đã nghe Trần Thanh Thư gọi lại.
“Xuân Phong…”
“Hả? Sao vậy Trần ca ca?” Xuân Phong có chút bối rối quay lại nhìn hắn.
“À, không có gì. Ta chỉ muốn nói với nàng, ta sắp đi rồi.” sau một lúc do dự, Trần Thanh Thư nói với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-105.html.]
“Đi? Đi đâu?” Xuân Phong tò mò hỏi.
“Ta nhập ngũ.”
“À, vậy tốt mà.” Xuân Phong mỉm cười.
Trần Thanh Thư cẩm thấy thất vọng khi không tìm thấy chút miễn cưỡng nào trong mắt Xuân Phong. Nhưng sau đó, hắn lại nghe thấy Xuân Phong hỏi:
“Trần ca, sao huynh lại muốn nhập ngũ?”
Trần Thanh Thư thấy Xuân Phong hỏi, liền vui vẻ: ”Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, đến lúc nào đó ta sẽ có đủ năng lực để bảo vệ người ta thương yêu.” Trần Thanh Thư kiên định nói, ánh mắt trong trẻo, Xuân Phong có thể nhìn thấy sự cuống nhiệt trong đó, liền kích lệ:
“Cố lên, Trần ca, ta tin huynh có thể làm được.”
“Ừ, ta sẽ cố gắng.” Trần Thanh Thư vui vẻ khi được Xuân Phong động viên.
Chen Qingshu cảm thấy vui mừng khi nghe Chunfeng động viên.
Trần Thanh Thư lấy trong n.g.ự.c ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một chiếc trâm cài bằng ngọc trắng trong suốt, kiểu dáng đơn giản, nhưng lại rất tinh xảo, phía đuôi kẹp còn có hình hoa lan hơi lồi lên, rất tinh tế.
“Cho nàng này.” Trần Thanh Thư đỏ mặt nói.
Nhưng trời quá tối nên Xuân Phong không nhận ra nét mặt bất thường của Trần Thanh Thư.
“Đẹp quá.” Xuân Phong nhìn món quà, chân thành nói, nhưng lại tò mò: “Nhưng sao huynh lại tặng cho ta?”
“Ta đi lần này chắc phải vài năm, coi như tặng một món quà kỷ niệm cho nàng đi.” Trần Thanh Thư có chút không được tự nhiên, quay người đi.
“Được rồi, vậy ta nhận món quà này. Nhưng ta cũng nên tặng cho huynh chút quà chia tay nhỉ.” Xuân Phong gật đầu, nhận lấy cây trâm, suy nghĩ xem nên tặng hắn thứ gì. Đối với cô, Trần Thanh Thư giống như anh trai của mình vậy, giống như hắn và Trần Lam Lam vậy, nên tặng quà kỷ niệm cũng coi như bình thường. Nhưng nếu cô có thể thấy nét mặt đỏ bừng của Trần Thanh Thư lúc này, chắc cô sẽ không còn nghĩ như thế…
Đáng tiếc là cô không nhìn ra…
Trần Thanh Thư nghe Xuân Phong nói sẽ chuẩn bị quà cho hắn, không khỏi hưng phấn, đứng c.h.ế.t lặng trong sân với nụ cười ngớ ngẩn trên mặt: “Chuẩn bị quà cho ta sao? Chuẩn bị…”