Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:20:49
Lượt xem: 111
“Suỵt, ngươi nhỏ giọng thôi. Ngươi quên Diêu Vương là người thế nào rồi sao? Lời này không được tuỳ tiện nói ra đâu.” Nữ tử áo hồng bên cạnh sợ hãi, vội vàng chọc chọc nữ tử áo xanh. Nữ tử áo xanh nghe vậy liền lắc đầu, không dám nói thêm gì nữa, nhưng mắt vẫn không tự giác mà nhìn trộm. Vừa rồi cô hưng phấn đến mức quên mất tính khí nóng nảy khét tiếng của vị Diêu Vương này, hắn cực kỳ ghét người khác bàn luận về mình, dù là tốt hay xấu.
Nhưng ai lại không muốn nhìn dung mạo này thêm một lần, ai lại không muốn đến gần người như hắn?
Không lâu sau, khoảng cách giữa 2 chiếc thuyền chỉ còn lại khoảng 1 mét, khiến trái tim các cô gái bắt đầu run rẩy.
Đẹp quá! Không nói đến tính cách thất thường của vị hoàng tử này, chỉ xét trên những khía cạnh khác, hắn ta đúng là hình mẫu lý tưởng của tất cả nữ tử trong kinh thành. Nhưng cũng chính vì tính khi thất thường của hắn, oanh oanh yến yến này mới không dám lại gần.
Trong lúc mọi người vẫn đang say mê nhìn người trên thuyền, người phụ nữ áo trắng im lặng từ nãy bước tới, cung kính cúi chào.
“Diêu Vương gia cát tường. Tiểu nữ là cháu gái Hộ Quốc công, Hạ Sính Đình, gặp qua Vương gia.”. Cô có giọng nói trong trẻo, ăn nói tao nhã, cư xử đúng mực, hoàn toàn không giống với những nữ nhân bên cạnh, tất nhiên sẽ tạo cho người ta ấn tượng tốt.
“Hộ Quốc Công phủ? Nhà ngoại của nha đầu đó sao?” Phản ứng đầu tiên của Bách Lý Mặc Thần không phải là người đang cúi chào, mà là vóc dáng gầy gò ở nơi xa. Nghĩ đến bóng dáng đó, hắn bất giác nở nụ cười quyến rũ, tâm trạng cũng tốt lên nhiều. Hắn lịch sự gật đầu với người kia. Hắn cầm tách chén ngọc trên bàn lên nhấp một ngụm, cảm giác hương vị trà ngọt hơn rất nhiều.
Chỉ một nụ cười và một cái gật đầu, khoang thuyền đối diện đã dường như muốn nổ tung.
“Ngươi nhìn thấy không? Diêu Vương mỉm cười, gật đàu với Sính Đình tỷ. Ôi, mặt mũi Sính Đình tỷ quả là lớn nha.” Lập tức có người đến nịnh bợ.
“Đúng vậy, ta nói cho ngươi biết, trong số tỷ muội nhà chúng ta, Sính Đình tỷ xinh đẹp nhất. Hơn nữa tỷ ấy còn có thân phận cao quý, đương nhiên sẽ được Vương gia coi trọng.”. Người lên tiếng là nữ tử áo xanh. Trong số những người ở đây, Hạ Sính Đình là người có thân phận cao quý nhất, mọi người đều tranh nhau nịnh bợ.
Hạ Sính Đình nghe hết những lời nịnh bợ này, trong lòng thập phần hưởng thụ, cảm giác được làm trung tâm thật là tốt. Mặc dù cô đã quen với nhứng lời này từ nhỏ, nhưng vẫn rất thích thú với cảm giác nàyy.
Quan trọng nhất là chàng mới mỉm cười với ta, cuối cùng thì trong mắt chàng cũng có ta. Hạ Sính Đình trong lòng nhảy loạn, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, tỏ ra bộ dáng của một tiểu thu đoan trang.
“Được rồi, Có gì đâu. Để Vương gia nghe được lại thành không hay.” Hạ Sính Đình nhẹ nhàng nói.
“Đúng rồi, Sính ĐÌnh tỷ tỷ dạy phải. Chúng ta đều biết hết rồi, không cần nói làm gì nữa.” Nữ tử áo hồng che miệng, cười nói.
×××
Lại nói về nhà Xuân Phong, xem kịch xong, họ về nhà chơi mạt chược. Đúng vậy, là mạt chược. sau khi chơi cờ Liên Châu với Lam Lam đợt trước, Xuân Phong thấy ở đây có quá ít trò chời giải trí. Cô vẫn thích chơi mạt chược từ trước, nên tìm người khắc một bộ. Chủ quầy nhìn bản vẽ của Xuân Phong, cuungx không biết để làm gì, liền hỏi Xuân Phong. Cô cũng chỉ đơn giản nói là làm để cho vui, ông chủ cũng không hỏi nhiều nữa. Lúc này, cả nhà Xuân Phong đang ngồi quanh một chiếc bàn, nhìn những hình vuông kỳ lạ trên bàn. Xuân Phong bắt đầu dạy mọi người cách chơi, từng chút một. Đến nửa đêm mọi người mới bắt đầu biết chơi. Nhưng đây là đêm giao thừa, tất nhiên cũng không ai muốn đi ngủ. Thế là bốn mẹ con chiến đấu quyết liệt đến tận rạng sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-104.html.]
Sáng sớm đầu năm, việc đầu tiên của mọi nhà trong thôn là nổ pháo, với ý nghĩa xua tan mọi điều xui xẻo, bắt đầu năm mới vui vẻ.
“Xuân Sinh, tới đây, giúp ta đốt pháo.” Xuân Phong gọi to.
“Đây, đến đây, đệ đi lấy pháo đã.” Xuân Sinh vui vẻ chạy vào bếp lấy pháo ra. Sau một tiếng nổ vang, tiếng pháo của những hộ khác cũng bắt đầu râm ran khắp thôn. Ngửi mùi pháo trong không khí, Xuân Phong cảm thấy không khí Tết đã tràn ngập trong từng ngóc ngách. Đây là những trải nghiệm, niềm vui mà ở kiếp trước cô chưa từng được trải nghiệm.
Ở đây, mọi người không có tục ra ngoài vào ngày mùng 1 Tết, kể cả đi thăm họ hàng hay đi làm việc gì, đều phải đợi đến ngày mùng 2 Tết. Thế là sau trận chiến khốc liệt đêm qua, ăn sáng xong, cả nhà quay về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, xe ngựa của Trần gia đã dừng trước của nhà Xuân Phong.
“Lam Lam, dì, sao mọi người đến sớm thế. Nhà con đang định xuống trấn chúc Tết mọi người đây” Xuân Phong có chút ngạc nhiên.
“Vẫn chưa…” Trần Lam Lam đang định mở miệng nói chuyện, đã bị Trần phu nhân chặn lại.
“Không phải là do ta quá nhớ các con sao. Đã lâu rồi không gặp mẹ các con rồi, ta nhớ mọi người quá đi.” Trần phu nhân cười nói, nói xong còn vô tình liếc liếc về phía con trai.
Trần Thanh Thư đỏ mặt, Trần Lam Lam lại đứng bên cạnh cười rũ.
“Ừ, ta cũng nhớ tỷ tỷ quá, mau vào nhà đi.” Mẹ Xuân Phong mỉm cười đón nhà Trần phu nhân.
“NGười hầu phía sau nhanh tay lấy quà trên xe xuống, đi theo Xuân Vũ ra sân sau.
“Vân Chi tỷ, ngồi xuống đi. Xuân Phong, đi pha trà đi con.” Mẹ Xuân Phong cười nói.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Vâng, mẹ, con đi ngay đây.” Xuân Phong vui vẻ đáp lại, chạy xuống bếp lấy nước nóng.
Kể từ khi bước vào sân, ánh mắt Trần Thanh Thư chưa bao giờ rời khỏi Xuân Phong. Lúc này, hắn đang dịu dàng nhìn bóng lưng của cô. Mẹ Xuân Phong mải nói chuyện với người chị em tốt của mình, không để ý đến hắn, nhưng tất cả việc này đều lọt vào ămts Xuân Sinh và Trần Lam Lam.
Lúc này Xuân Sinh vẫn chưa hiểu ánh mắt này, mãi cho đến nhiều năm sau này, lúc cậu gặp được người mình yêu, cậu mới biết đó gọi là ái mộ. Trần Lam Lam thì che miệng người khúc khích. Bộ dáng ngây ngốc này của đại ca, thực sự là…
Nhưng để Xuân Phong làm tẩu tử cũng không tồi, 2 người có sở thích và tính cách gần giống nhau, quan trọng là Xuân Phong nấu ăn cực ngon, có thể làm ảo thuật, lại luôn có những ý tưởng kỳ lạ. Cô có thể tưởng tượng, nếu Xuân Phong được gả vào Trần gia, cô sẽ không phải trải qua những ngày cô đơn, buồn chán nữa. Đương nhiên đây chỉ là tưởng tượng của Trần Lam Lam, không ai biết trước trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì…