Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:20:31
Lượt xem: 131
“Để ta xem giúp người một chút.” Bách Lý Mặc Thần còn chưa kịp nói gì, thần y đã nói tiếp. Nói xong, hắn trực tiếp đến, nắm lấy cổ tay Bách Lý Mặc Thần. Biết làm sao được, chất độc trong người Vương gia chưa được giải hết, dù đã bị ức chế, nhưng hắn cũng không thể chủ quan. Thuốc giải đến bây giờ hắn còn chưa điều chế ra, nếu xảy ra vấn đề gì, e rằng cái danh thần y của hắn coi như bỏ đi rồi.
Du thần y chẩn mạch xong, thấy không có gì bất thường, lúc này mới nhẹ nhõm.
“May quá, không có gì nghiêm trọng.” Du thần y thở ra một hơi.
“Ừ, ta biết.” Bách Lý Mặc Thần cũng không bất mãn với hành động tự phát vừa rồi của Du thần y. Vị đại phu này đã ở bên cạnh hắn từ nhỏ, chăm sóc và giúp hắn trấn áp độc tố. Mối quan hệ của họ là quân-thần, nhưng lại thân thiết như cha con.
“Thế lúc nào Vương gia cho ta gặp người đó? Ta rất nóng lòng muốn trao đổi cùng người đó.” Thấy hoàng tử không sao, Du đại phu xoa xoa tay, nhìn hắn bằng ánh mắt nịnh nọt. Từ khi Du đại phu biết có người khác có thể trấn áp độc của Hoàng tử, hơn nữa y thuật có khi còn cao hơn hắn, hắn liền quấn lấy Bách Lý Mặc Thần muốn gặp vị cao thủ kia. Trước đó hắn vẫn lấy lí do cao nhân thần bí để lừa Du thần y, nếu không chắc ông ta đã tự ra ngoài tìm người rồi. Thế là giờ đây, bất cứ khi nào có cơ hội, ông sẽ quấn lấy Bách Lý Mặc Thần đòi gặp cao nhân. Thực tế, Du thần y muốn gặp Xuân Phong cũng không phải chỉ vì bản thân. Ông biết Bách Lý Mặc Thần trúng độc nặng, phải xử lý càng sớm càng tốt. Chắc chắn 2 người, 2 bộ não, sẽ nghiên cứu ra thuốc giải sớm hơn. Nếu Du thần y biết cao thủ thần bí mà Bách Lý Mặc Thần nhắc đến chỉ là một cô bé nông dân 13, 14 tuổi, không biết trái tim nhỏ bé của Du thần y có chịu đượ không.
“Ừ, sớm thôi, sẽ đến lúc ta cho ngươi gặp.” Bách Lý Mặc Thần có thâm ý để lại câu đó rồi xoay người, rời đi.
Du thần y bị bỏ lại một mình, có chút hưng phấn, đỏ mặt vì sung sướng.
Tại Dinh thự của Hộ Quốc Công, nhà ngoại của Xuân Phong.
Không hổ danh là một thế gia giàu có hàng trăm năm, trong sân tràn ngập ánh sáng và đồ trang trí đầy màu sắc, hòn non bộ, chiếu nghỉ, …đều rất đẹp. Những người hầu gái trong phủ đều ăn mặc sáng sủa, vui vẻ đi laiị trong khoảng sân xa hoa. Cảm giác sang trọng, quý tộc hiện diện khắp ngóc ngách, đúng là một trời một vực với khoảng sân đơn sơ của Xuân Phong. Chỉ là dinh thự sang trọng này lại thiếu đi hơi ấm gia đình, khắp nơi đều tản ra một sự thờ ơ vô hình.
Trong khoảng sân có phần giản dị hơn những chỗ khác, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ho khan.
Vu ma ma đang đứng bên cạnh vội bước tới bên giường bà lão, vẻ mặt đầy lo lắng: “Lão phu nhân, người lại ho rồi.”
Vu mụ mụ đã hơn 50, gần 60 tuổi, nhưng vẫn phục vụ tận giường cho bà lão. Vì bà là của hồi môn của đại phu nhân, nên chỉ cần đại phu nhân còn ở đây, bè sẽ luôn phục vụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-103.html.]
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Bà lão này chính là bà ngoại của cp. Từ khi mẹ Xuân Phong rời đi, bà suốt ngày nhớ mong, lâu dần đổ bệnh. Hai năm gần đây, cuối cùng nà cũng không kiên trì được nữa, đổ bệnh, gần như nằm trên giường suốt ngày, hôm nay còn ho ra máo.
“Không sao, bệnh cũ thôi, lấy cho ta cốc nước.”
Bà cuộn cuộn chiếc khăn tay, giấu vào tay áo, không cho Vu ma ma nhìn thấy vết máo. Để Vu ma ma nhìn thấy, chắc hẳn sẽ báo với mọi người trong nhà, gian phòng này của bà sẽ không được yên tĩnh nữa. Bà biết rõ thân thể của mình, có lẽ không còn bao nhiêu thời gian nữa, cho dù có gọi đại phu, thái y, cũng vẫn vậy thôi. Trong phủ còn nhiều người dụng tâm kín đáo, bà không thể không đề phòng. Lúc này, tâm nguyện lớn nhất của bà là đươc gặp lại đứa con gái tội nghiệp của mình, không biết thời gian qua nàng sống thế nào. Nghĩ đến nàng bà lại khóc.
Thấy vậy, Vu ma ma an ủi: “Người lại nhớ tiểu thư sao? Nếu người nhớ nàng như vậy, người thử cử người đi tìm nàng ấy lần nữa xem. Thêm mấy nhóm người, ắt hẳn là có thể tìm thấy nàng.”.
Không phải lão phu nhân chưa từng nghĩ tới việc gặp lại mẹ Xuân Phong, chỉ là bà có cử người đi tìm bao nhiều lần, kết quả vẫn là bặt vô âm tín.
“Ta nghĩ nha đầu đó vẫn hận ra vì những gì xảy ra năm đó. Ngần ấy năm…Được rồi, ngươi lui đi, ta muốn ngủ thêm một chút.” Đại phu nhân đang nói nửa chừng, lại không nói nữa, cho mọi người lui xuống, một mình nằm trên giường rơi lệ. Bà không thể tưởng tượng được con gái bà bao nhiêu năm nay chịu bao nhiêu đau khổ. Những năm này, bà sống trong dằn vặt, bà hối hận đã không thể ngăn cản chồng mình, không thể bảo vệ con gái.
Kỳ thực, Hộ quốc Công đã hối hận từ lâu, nhưng ông là một đại nam nhân, chức cao vọng trọng, làm sao có thể dễ dàng cúi đầu như thế. Vì vậy, cho dù muốn gặp mẹ Xuân Phong, ông cũng không tra không hỏi. Vậy là mối tình máo thịt này bị bỏ lỡ tận 16 năm…
Sức khở của Đại phu nhân không tốt nên bà cũng không tham gia ăn tất nien cùng mọi người. Đại phu nhân không có mặt, Quốc Công cũng không hứng thú, bữa tối giao thừa được kết thúc sớm.
Thế hệ trước không mặn mà, nhưng cũng không ảnh hưởng đến niềm vui của thế hệ trẻ. Sau bữa cơm giao thừa, một đám nữ tử trẻ tuổi rủ nhau đi du thuyền trên hồ. Hiện tại vẫn còn sớm, mặt hồ vẫn chưa quá đông đúc, chỉ cần muộn hơn chút nữa, e là di chuyển trên hồ cũng có chút khó khăn.
Bỗng nhiên, tiếng cười đùa trên thuyền im bặt. họ nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ trắng đang ngồi trên chiếc thuyền đối diện, khí chất như ngọc. Khoảng cách giữa 2 thuyền ngày càng gần, có người đã tinh mắt nhận ra người đối diện.
“A, hình như à Diêu Vương điện hạ, ta nói ai mà lại có sức quyến rũ như thế nữa chứ.” Một nữ tử mặc áo xanh sau khi nhìn rõ dung mạo nam nhân kia, hưng phấn, trầm giọng nói với người bên cạnh.
Nữ tử mặc áo trắng cũng nhìn về phía đó, đôi mắt như toát ra một ánh sáng kỳ lạ, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, dường như không có chút kinh ngạc nào.