Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong - Thần Y Tiểu Nông Dân - Chương 102

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:20:18
Lượt xem: 104

Vì vậy đây là lần đầu tiên cô có thể xem trực tiếp, thực sự rất chân thực, thú vị.

“Mẹ, không biết đoàn kịch này từ đâu đến, đây là lần đầu tiên con được xem kịch.” Xuân Phong có chút kích động, ngồi trên ghế, ngả người về trước, lẩm bẩm.

“Đoàn này chắc là từ trên trấn. Đoàn kịch hay nhất thì chắc phải là “Cẩm Lê Viên” ở Kinh thành. Đoàn đó nổi tiếng khắp cả Thiên An Quốc chúng ta.” Mẹ Xuân Phong nghe con gái hỏi, bất giác nhớ tới gánh hát “Cẩm Lê Viên”. Bà vẫn nhớ buổi mừng thọ 60 tuổi của bà nội năm đó…không biết bây giờ mọi người có khoẻ không. Chắc là ở đó đang rất vui vẻ, trong nhà có nhiều người giúp việc như vậy, còn có các tỉ muội…

Đúng là vào những dịp lễ Tết, con người ta càng dễ nhớ nhà, nhớ người thân. Mỗi năm mẹ Xuân Phong đều nhớ người thân ở xa, nhưng không đủ can đảm quay về. Bà quá xấu hổ. Chính bà là người đã chọn tình yêu, “bỏ rơi” vha mẹ đã vất vả nuôi nấng, cô sợ họ sẽ không chấp nhận cô nữa. Vì vậy, trong suốt những năm qua, mặc dù mẹ Xuân Phong luôn muốn về thăm nhà, nhưng vẫn bị cảm giác tội lỗi và lo lắng ngăn lai.

“Thật sao? Nếu mẹ thấy hay, có cơ hội chúng ta đi xem xem…”

Xuân Phong còn đang lảm nhảm, đã bị Xuân Vũ kéo lại. Theo ánh mắt Xuân Vũ, Xuân Phong nhận ra mẹ cô có chú không ổn.

Chuyện gì vậy? Nghĩ ngợi một lúc, cô mới nghĩ ra, có khi mẹ cô đang nhớ nhà ngoại ở Kinh thành. Mặc dù đã nói là cả đời này không gặp lại nhau, nhưng ai chẳng khao khát mái ấm gia đình và sự chăm sóc của cha mẹ, hơn nữa, Cha của họ, chồng của bà cũng đã qua đời.

Xuân Phong thở dài, bước tới nắm lấy tay mẹ: “Mẹ, mẹ nhớ bà sao?”

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Không biết họ có khoẻ không, nhiều năm rồi ta chưa về thăm họ. Ta là người con gái bất hiếu.” mẹ Xuân Phong buồn bã nhìn về phương xa, trong lòng u sầu.

“Mẹ yên tâm, bà và các bá thẩm nhất định là sống rất tốt. Họ có nhiều người chăm sóc, chiếu cố, hẳn là mọi việc sẽ ổn thôi. Nếu mẹ nhớ họ, chúng ta sắp xếm thời gian về thăm.” Xuân Phong an ủi mẹ, cũng đồng thời thăm dò ý kiến của bà.

“Chuyện này…Ta chỉ lo ông ngoại của con…” rõ ràng mẹ Xuân Phong rất  muốn quay về, nhưng lại lo lắng, d dự.

Xuân Phong muốn nói gì đó, nhưng cô đã nghe thấy tiếng cồng chiêng và trống từ trên sân khấu, nam diễn viên đã mặc trang phục sang trọng, bắt đầu hát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuan-phong-than-y-tieu-nong-dan/chuong-102.html.]

“Được rồi., chuyện này nói sau đi, vở diễn bắt đầu rồi, chúng ta xem đã.” Mẹ Xuân Phong thấy buổi diễn đã bắt đầu, vội gạt cảm xúc, nhắc Xuân Phong tập trung xem.

Xuân Phong hoàn toàn bị vở hí khúc thu hút. Nội dung của buổi diễn kể về một vị tướng dũng mãnh đã bảo vệ cả đất nước.

Xuân Phong thấy người dân ở thời đại này dường như bị ám ảnh bởi cảm giác anh hùng mạnh mẽ, xem kịch cũng nhất định là phải về nội dung này, còn có trước đó cô có nghe về Chiến thần, hình như mọi người đều sùng bái hắn.

Xuân Phong không hiểu được kiểu sùng bái này của họ, dù sao những anh hùng kia cũng chỉ là con người, không phải có siêu năng lực gì.

Thực ra, cô không biết, chến trường ở thời đại vũ khí lạnh này tàn khốc và đẫm máo đến mức nào.  Mọi người ở đây đều biết, mỗi vị tướng, mỗi người lính đều đang liều mạng bảo vệ từng tấc đất quê hương. Vì thế, đến cảnh tướng quân và giặc đang giao chiến quyết liệt trên sân khấu, mọi người ở dưới đều phấn khích hò reo. Bầu không khí được đẩy lên cao trào, tiến dần đến phần kết. Tướng quân đẩy lui được quân giặc, đây cũng là cái kết tốt đẹp, khiến dân làng xem kịch vui vẻ. Vở kịch kết thúc thì cũng đã muộn, mọi người phấn khích, vừa đi về nhà vừa bàn luận về sở kịch.

Xuân Sinh cũng hào hứng: “Tướng quân trong vở kịch mạnh mẽ quá đi, thậm chí có thể lấy một địch trăm, thực sự là một anh hùng.” Xuân Sinh nói xong, giơ ngón tay cái lên, vô cùng ngưỡng mộ.

“Đúng vậy. Đại tướng quân nhất định phải có bản lĩnh lớn hư vậy. Xuân Sinh nhà ta chăm chỉ học hành, hẳn là cũng có được kỹ năng như vậy.” Xuân Phong nghe vậy, nhân cơ hội động viên Xuân Sinh. Tuy cô không mong cậu có thể trở thành tướng quân, nhưng cũng nên luyện võ để cơ thể khoẻ mạnh, còn có khả năng bảo vệ bản thân. Tiếc là cô chỉ có y thuật, quyền pháp và vài kỹ năng kỳ lạ, truyền cho Xuân Sinh cũng không tiện. Một nha đầu ở nông thôn vừa biết y thuật, lại biết võ, sợ là sẽ dấy lên sự nghi ngờ của nhiều người. Nói chi xa xôi, chắc cả Xuân Vũ và mẹ cũng khó mà tin được.

Xem ra sắp tới phải tìm sư phụ dạy võ cho Xuân Sinh. Cô vô thức nghĩ đến Bách Lý Mặc Thần. Nghĩ đến cơ thể rắn chắc, cơ bụng hoàn hảo của hắn, tất nhiên còn có cách hắn bay qua bay lại trước mặt cô nữa. Nghĩ lại, công phu của người đó cũng khá tốt. Lúc này, cả Xuân Sinh và Xuân Vũ cũng đều nghĩ đến Bách Lý Mặc Thần. Xuân Sinh nghĩ lại cảnh hôm đó hắn cứu cụ và nhị tỷ, từ lúc đó hình ảnh Bách Lý Mặc Thần trong lòng cậu đã trở thành một đại anh hùng. Còn Xuân Vũ, cô nhớ đến khuôn mặt tuấn tú của Bách Lý Mặc Thần, khí chất ôn hoà, hiển nhiên chính là hình mẫu của cô.

Một vị hoàng tử nào đó đang tắm ở Kinh thành xa xôi, liên tục hắt hơi 3 lần, làm người hầu ở bên sợ hãi chạy vào.

“Chủ tử, lạnh quá ạ? Để ta đi lấy thêm nước nóng.” Người phục vụ nói qua tấm bình phong.

“Không cần, lui xuống đi.” Bách Lý Mặc Thần có chút không vui, tựa vào mép thùng, đứng dậy. Trong lớp hơi nước mờ mịt, nước b.ắ.n tung toé trên đất, đúng là khung cảnh thần tiên.

Hắn khoác bộ quần áo trắng vào, vừa ngồi xuống đã nghe thấy giọng Vu thần y.

“Vương gia, ngài có sao không? Ta nghe nói là người bị ho.” Vu đại phu có bộ râu trắng, dáng người tròn trịa, khuôn mặt đỏ bừng. Khuôn mặt ông tròn trịa, cười lên trông có chút đáng yêu, không có chút gì giống một thần y…

Loading...