Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:57:11
Lượt xem: 2
Sau khi ăn cơm tối xong, một nhóm bảy người đội ánh trăng khoác bóng đêm trở về Lâm Đại.
Trên đường về, tiểu phú bà đi chầm chậm, tuy rằng không nói gì, nhưng hiển nhiên là không muốn về ký túc xá quá sớm, tâm cơ nhỏ quả thực rõ rành rành. Vì thế Giang Cần quyết định dẫn cô đi dạo trong trường học, liền cố ý ám chỉ năm người còn lại đi về trước.
Phạm Thục Linh rõ ràng có chút băn khoăn, không hy vọng Phùng Nam Thư và Giang Cần ở bên nhau.
Cặn bã nam a, loại người này trốn còn không kịp, làm sao có thể lại gần. với tư cách là đại tỷ ký túc xá, cô cảm thấy mình có nghĩa vụ nhắc nhở bạn cùng phòng phải cảnh giác cao độ.
Nhưng Cao Văn Tuệ lại là một trợ công rất tốt, không nói hai lời đã giữ chặt Phạm Thục Linh.
- Xuân hoa thu nguyệt, ngày tốt cảnh đẹp, ai làm bóng đèn sẽ độc thân cả đời!
Nghe được lời nguyền ác độc của Cao Văn Tuệ, Phạm Thục Linh không dám giãy dụa, trơ mắt nhìn Phùng Nam Thư ngoan ngoãn đi theo Giang Cần.
Sau khi trở lại ký túc xá, vẻ mặt Phạm Thục Linh vẫn lo lắng:
- Giang Cần kia là một tên cặn bã, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta dây dưa không rõ với bốn cô gái, mà bốn người kia còn ở cùng một ký túc xá nữa chứ, tôi lớn chừng này nhưng đây là lần đầu thấy chuyện động trời như vậy!
Cao Văn Tuệ vừa ngâm chân vừa lên tiếng an ủi:
- Nam Thư hướng nội một chút, ngây thơ một chút, nhưng không ngu ngốc.
- Nhưng cô ấy rất dễ bị lừa.
- Vậy thì tôi không biết, nhưng cô ấy chắc chắn biết ở bên ai có thể làm cho mình hạnh phúc. - Cao Văn Tuệ cảm thấy niềm vui là thứ rất quan trọng.
Phạm Thục Linh quyết định không nói thêm nữa, cầm lấy sách bắt đầu đọc, nhưng đọc một lúc lại nhịn không được lên tiếng:
- Văn Tuệ, cậu không thích hợp, cậu ta lừa cậu ăn gừng, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt!
- Thục Linh.
- Hả?
- Nam Thư chờ cậu ta rất lâu rồi.
- …
- Quên đi, tôi mặc kệ.
…
Sau cơn mưa, trăng tròn giữa bầu trời đêm lạnh như nước, kéo dài hai bóng dáng đi trên đường trường.
Chỉ là không biết hình bóng phía trước bị gió gì thổi, đang đi thì bỗng dưng đột ngột dừng chân, làm cho thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn phía sau không kịp đề phòng, bất ngờ đụng tới.
Nhưng chiếm tiện nghi như thế này cũng không đúng lý hợp tình, ít nhất Giang Cần cảm thấy như vậy.
Phùng Nam Thư ngơ ngác một chút, còn ngốc nghếch, cũng không có nhận thức toàn diện về thế giới này, hầu hết những gì cô biết đều là từ tiểu thuyết kỳ ảo như "thiếu nữ mắt quỷ”.
Tiểu thuyết kỳ ảo thiên về tuổi thơ, tuy rằng rất đẹp, nhưng chắc chắn không có tình tiết yêu đương.
Tại sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-82.html.]
Nếu trong tiểu thuyết dành cho trẻ con toàn là chuyện tình yêu, vậy con mẹ nó có hợp lý không?
Cho nên, chắc chắn Phùng Nam Thư không biết mình đang bị chiếm tiện nghi.
Nghĩ tới đây, Giang Cần liền cảm thấy chột dạ, người ta cho hắn tiền gây dựng sự nghiệp, hắn còn chiếm tiện nghi của người ta, thật sự là súc sinh a.
Lần cuối cùng.
Lần cuối cùng của đêm nay.
Giang Cần dừng bước, chờ Phùng Nam Thư đụng tới, sau đó nghiêm trang mở miệng:
- Mình nghe nói bạn cùng phòng rủ cậu đi xem phim, sao cậu không đi?
Phùng Nam Thư túm lấy quần áo trên ngực, trong ánh mắt hiện lên một tia quật cường:
- Mình không thích xem phim.
- Chắc là cậu biết con rối Pinocchio chứ, người nói dối mũi dài, y như cậu bây giờ.
Phùng Nam Thư nghe xong liền cứng đờ tại chỗ, sau đó lặng lẽ đưa tay sờ mũi.
Hừ, lại dọa mình, mũi căn bản sẽ không dài.
- Buổi tối có ra ngoài dạo chơi không?
Phùng Nam Thư cộc cộc cộc đuổi theo vài bước:
- Không, buổi tối ở Lâm Xuyên hơi tối.
Giang Cần không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn cô:
- Không phải bây giờ cũng tối sao, sợ không? Hay là mình đưa cậu về nhé.
- Không, đi với bạn bè thì không sợ.
Vân Mộng Hạ Vũ
- Bạn cùng phòng cũng là bạn bè, vì sao đi xem phim với bạn cùng phòng lại sợ muốn chết?
Phùng Nam Thư không lên tiếng, đôi môi hồng mím lại, chỉ đi theo Giang Cần.
Không phải với người nào mình cũng cảm thấy an toàn khi ở bên…
Thật ra Lâm Đại vào đêm cũng không có gì thú vị. Đi rừng phong, cứ vài ba bước lại gặp hôn môi, lại vài ba bước nữa cũng gặp hôn môi, toàn là cẩu lương. Còn quảng trường phía trước thì khắp nơi đều là người, hiển nhiên là Phùng Nam Thư sẽ không thích loại không khí này.
Trên sân thể dục ngược lại có người xlDgḥ đèn chơi poker, nhưng chung quanh cũng lộn xộn, hơn nữa cũng có người hôn môi.
Giang Cần nhìn tới cả người đều tê dại, thầm nghĩ tôi cho mấy người mượn tiền để đi thuê phòng có được không, sau đó che đôi mắt tò mò của Phùng Nam Thư và nhanh chóng đi xa.
Cuối cùng, hai người đi lòng vòng tới ven hồ Vọng Nguyệt.
Đây là hồ nhân tạo lớn nhất trong trường, cố ý làm thành hình dạng của hồ tự nhiên, được bao quanh bởi những tảng đá lởm chởm và một xưởng thuyền bằng đá khổng lồ.
Cửa hút nước phía đông được làm thành một thác nước, lúc nước rơi xuống vang lên ào ào rung động, không khác nhiều so với chốn hoang dã thực sự.
Giang Cần cảm thấy nơi này tương đối yên tĩnh, vì thế liền kéo Phùng Nam Thư ngồi xuống.