Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 81
Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:57:09
Lượt xem: 2
- Giang Cần, mình muốn ăn ngó sen.
Phùng Nam Thư đang đeo găng tay và bóc tôm hùm, không tự lấy được cho nên hô một câu giòn tan.
Giang Cần cầm đũa lên, gắp một miếng ngó sen từ trong đĩa ngâm giấm đút vào miệng cô.
Tiểu phú bà ăn xèo xèo xèo, hai ba miếng liền ăn hết một miếng ngó sen trộn.
Nhìn thấy cảnh này, cả phòng lập tức vang lên một hồi tiếng chậc chậc, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt mập mờ và trêu chọc nhìn về phía bọn họ.
- Giang Cần, tôi cũng muốn ăn ngó sen.
Cao Văn Tuệ muốn báo thù cho chuyện vừa rồi, vì thế thật là tiện mà học cách nói chuyện của Phùng Nam Thư để trêu chọc hai người bọn họ.
Kết quả Giang Cần lại cầm đôi đũa mới, cứ thế đút qua:
- Tiểu phú bà nhà tôi tương đối sợ giao tiếp, bốn năm tới không thể thiếu sự chăm sóc của chị Cao, đây coi như là lời cảm ơn trước của tôi đi.
Cao Văn Tuệ vốn là nói đùa, lần này lập tức có chút ngượng ngùng, nhất là câu chị Cao kia, nâng cô lên trời khiến cô không xuống được, vì thế sau khi do dự một chút cũng mở miệng.
Trong nháy mắt, hương vị cay xọc từ miệng đến mũi.
Cao Văn Tuệ khóc.
- Phi, là gừng, Giang Cần cậu là chó, cậu cho tôi ăn gừng!
- Mẹ kiếp, thật ngại quá, tôi còn thắc mắc làm sao lại có ngó sen kỳ quái như vậy, màu vàng còn chưa tính, còn con mẹ nó không có mắt.
Cao Văn Tuệ cầm ly nước trước mặt lên điên cuồng uống từng ngụm, chờ vị gừng bị pha loãng liền lập tức chống nạnh đứng lên, tuyên bố muốn quyết đấu với Giang Cần, thẳng đến khi Giang Cần liên tục gọi ba tiếng chị Cao mới coi như bỏ qua.
Trò khôi hài kết thúc, Giang Cần đặt đũa lên đĩa trước mặt, kết quả lại phát hiện trước mặt mình có thêm nửa đĩa đuôi tôm hùm đã lột vỏ.
Hắn hơi sửng sốt, nhìn về phía Phùng Nam Thư.
Lúc này tiểu phú bà còn đang bóc vỏ tôm, cái miệng nhỏ nhắn bị cay đỏ lên, trông hết sức đáng yêu.
- …
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-81.html.]
Giang Cần trầm mặc một lúc lâu, gắp đuôi tôm bỏ vào miệng, nhai kỹ một chút.
Mùi vị cũng được, nhưng tim và cột sống trên lại có cảm giác mềm mại tê dại.
Chưa bao giờ thử, cảm giác này cho dù trước hay sau khi trùng sinh, hắn đều chưa từng thử.
Một lúc lâu sau, bữa tiệc gần như kết thúc, sáu cô gái đều đã ăn uống no đủ, vì vậy liền dừng đũa và bắt đầu nói chuyện phiếm.
Nhân cơ hội này, Giang Cần triển lãm trang web của mình một chút, để cho các cô có rảnh rỗi thì vào xem thử, cho chút phản hồi, xem có chỗ nào cần cải tiến không.
Hiện tại trang web của hắn đã có khung lớn, cũng có nội dung, khiếm khuyết duy nhất chính là trải nghiệm chân thật của người dùng. Người làm ông chủ, ánh mắt và xúc cảm của hắn sẽ bị lợi ích chi phối, cho nên đánh giá không thể hoàn toàn chính xác, chỉ có người dùng chân thật mới có thể đánh giá một trang web rốt cuộc là tốt hay là không.
- Website này là forum của sinh viên à?
- Đúng, gần như là vậy, nhưng diễn đàn kia tập trung nhiều hơn vào việc học, cái này thiên về giải trí.
Giang Cần nói xong, đột nhiên nhướng mày, phát hiện Phạm Thục Linh đối diện đang lạnh lùng nhìn hắn:
- Bạn học Phạm? Có chuyện gì vậy, ăn chưa no sao?
- Không, ăn rất ngon.
Phạm Thục Linh thu liễm vẻ mặt, bưng chén trà lên uống ngụm.
Giang Cần có chút không hiểu nổi, đây là lần đầu tiên hắn và bạn cùng phòng của Phùng Nam Thư gặp mặt, lúc trước căn bản là không biết, sao chỉ mời khách ăn một bữa mà cũng bị người ta gây rối rồi?
Nhưng điều hắn không biết là, trưa nay đại tỷ của phòng 503 Phạm Thục Linh đã đến phố Nam ăn cơm.
Cô đã tận mắt chứng kiến cảnh bốn cô gái vây quanh Giang Cần.
Nhưng khi đó cô không biết Giang Cần, cũng không quá chú ý.
Thẳng đến bây giờ ăn cơm, đầu óc cô bỗng nhiên như bị điện giật, lập tức chồng chéo bóng dáng phố Nam với bóng dáng trước mắt.
Đây không phải là tên cặn bã đã gây tai họa cho cả ký túc xá sao?
Người như vậy, làm sao có thể nói chuyện yêu đương cùng Phùng Nam Thư đơn thuần a, không phải là hắn thấy Phùng Nam Thư dễ lừa chứ?
Mang theo tâm tính như vậy, cảm quan của Phạm Thục Linh đối với Giang Cần trực tiếp kém tới cực điểm.
Nhưng cô không biết có nên nói chuyện này ra hay không, cũng không biết mình nên dùng phương thức gì nói ra.