Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:57:01
Lượt xem: 1
Giang Cần cầm lấy khăn ăn lau miệng, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cô gái tóc dài màu đay:
- Cô ấy sẽ không bao giờ hối hận, cô ấy thậm chí sẽ không nhận ra rằng cô ấy từng có cơ hội sở hữu một tình yêu đẹp nhất. Chàng trai kia có thể bị cô phụ, chứng tỏ cô gái này không có bất kỳ khả năng nhận thức nào về những điều tốt đẹp thực sự. Loại cơ duyên trời ban này, ông trời sẽ không bao giờ cho một người hai lần. Bất quá không cần lo lắng, chàng trai kia ngay cả loại con gái này cũng đã gặp, thì về sau sẽ không bao giờ bị tổn thương bởi tình cảm nữa.
- …
Bốn bông hoa vàng của khoa Luật kinh ngạc nhìn hắn, lập tức im lặng không nói gì.
Nhất là Tư Tuệ Dĩnh, ánh mắt của cô có chút kinh ngạc, không hiểu vì sao một tên cặn bã lại có thể nói ra lời thâm sâu như vậy.
Mà Vương Tuệ Như với tư cách là người ngoài cuộc thì thấy rõ ràng hơn, cô cảm thấy hình như Giang Cần đã thành thục đến mức có thể nhìn thấu tất cả, chuyện yêu đương ở trước mặt hắn dường như có vẻ cực kỳ ngây thơ.
Nhưng các cô không biết, thật ra Giang Cần vào lúc này là nhìn thấy chính mình ở kiếp trước, hắn cũng từng tự hỏi rốt cuộc mình sai ở đâu, nhưng không ai cho hắn câu trả lời.
Hắn cảm giác nội tâm lúc này có chút nặng nề, sợ là chỉ có bàn chân phấn nộn của Phùng Nam Thư mới có thể an ủi được.
- Chuyện yêu đương này, chó cũng không thèm.
…
Cuối cùng, bốn bông hoa vàng của khoa Luật bỏ đi mà không nói một lời.
Trước khi rời đi, các cô không ai nói gì nữa, càng không tiếp tục cãi vã, chỉ là khi Giang Cần vẻ mặt đã trở nên phức tạp vô cùng.
Nhất là Tư Tuệ Dĩnh, mấy lần muốn nói lại thôi, chỉ là ánh mắt trở nên thâm thúy và buồn bã.
Cô tới đây chỉ trích Giang Cần một hồi, vốn tưởng rằng Giang Cần sẽ cảm thấy xấu hổ về hành vi chân đạp hai thuyền của mình, hoặc là cực lực ngụy biện, bại lộ bản chất không ra gì của mình.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ Giang Cần lại bình tĩnh như vậy.
Đây không phải là câu chuyện một tên cặn bã lừa gạt hai chị em cùng ký túc xá sao?
Nhưng tại sao hắn luôn miệng nói yêu đương chó cũng không thèm?
- Tuệ Dĩnh, thật ra… Giang Cần không phải bạn trai của Ti Kỳ.
- Hả?
- Cậu ta thích Ti Kỳ ba năm, thời điểm thi tốt nghiệp trung học cậu ta lấy hết dũng khí thổ lộ, nhưng cuối cùng bị Ti Kỳ từ chối, cho nên hai người bọn họ không có quan hệ gì cả.
Nghe Vương Tuệ Như nói, Tư Tuệ Dĩnh không khỏi sửng sốt, ánh mắt có chút kinh ngạc, đáy lòng m.ô.n.g lung:
- Nhưng Ti Kỳ không nói với tôi như vậy.
Vương Tuệ Như thoáng sửng sốt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-77.html.]
- Cô ấy nói gì với cậu?
- Cô ấy nói Giang Cần từ năm lớp 10 đã bắt đầu thích cô, cô ấy cũng có cảm tình với Giang Cần. Có thể qua một khoảng thời gian nữa là nước chảy thành sông, hiện tại chẳng qua là đang khảo nghiệm cậu ta. Nhưng Hồng Nhan lại muốn hoành đao đoạt ái, chen chân vào tình cảm của bọn họ, dẫn đến Giang Cần không thích cô nữa.
- Có thể là góc nhìn khác nhau, Ti Kỳ quả thật có chút chủ nghĩa cá nhân, nhưng tôi cảm thấy, trên thế giới này không có ai có tư cách nói Giang Cần sai. - Vương Tuệ Như nhỏ giọng nói.
Tư Tuệ Dĩnh có chút ngạc nhiên:
- Vậy tôi vừa mắng sai rồi sao? Có nên quay lại xin lỗi không!
Vương Tuệ Như cũng không biết nên nói như thế nào:
- Tôi cảm thấy Giang Cần không quan tâm, cậu không thấy cậu ta cũng lười giải thích với cậu sao?
- …
Tư Tuệ Dĩnh trầm mặc một lúc lâu:
- Vậy sau này không phải sẽ xấu hổ sao? Lỡ như Giang Cần và Hồng Nhan thành một đôi, mấy người chúng ta phải ở chung như thế nào đây?
Vương Tuệ Như không khỏi cười khẽ một tiếng:
- Cậu ta và Hồng Nhan là không thể, bởi vì người con gái đứng cạnh cậu ta là nữ thần hoàn hảo nhất của trường trung học Thành Nam của bọn tôi.
- Còn một người nữa? Ngay cả Sở Ti Kỳ cũng không phải là người đẹp nhất cao trung sao?
- Không phải, người kia mới thật sự là lý tưởng nhân gian.
Cùng lúc đó, ở cửa Thực Vi Thiên, Giang Cần uống hết nửa chai bia còn lại, sau đó thanh toán và rời khỏi quán ăn.
Lưu lượng người ở phố Nam vẫn rất lớn, hơn nữa bên đường mở mấy quán trà sữa, cho nên vừa đến giờ cơm liền ồn ào tiếng người, chờ trang web bắt đầu mở rộng, có thể sắp xếp người đến phát tờ rơi thử xem.
Giang Cần lấy di động trong túi ra, gọi điện thoại cho Phùng Nam Thư.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, trong loa ngoại trừ tiếng "alo" nhẹ nhàng còn có thể nghe được tiếng vui đùa ầm ĩ của các cô gái khác một cách rất rõ ràng.
- Tiểu phú bà, đang làm gì vậy?
Giọng Phùng Nam Thư dịu dàng truyền ra:
- Đang nghe các bạn cùng phòng nói chuyện phiếm.
Đúng vào lúc này, giọng nói của một cô gái xa lạ đột nhiên xuất hiện:
- Nam bằng hữu này, đã nói là mời khách ăn cơm, khi nào thì mời đấy? Nếu không chúng tôi sẽ bắt nạt Phùng Nam Thư.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Cần đứng bên đường, duỗi thắt lưng:
- Chọn ngày không bằng đụng ngày, đêm nay luôn đi, đều mặc đẹp một chút cho tôi nha, ca ở trên con phố này vẫn rất có mặt mũi.