Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 76

Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:54:36
Lượt xem: 1

Sở Ti Kỳ hơi mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn một lúc lâu, sau đó mở tin nhắn trong điện thoại di động của mình để đối chiếu một chút, vậy mà một chữ cũng không lệch!

- Tôi cũng nhận được tin nhắn của anh ta, nhưng tôi không đi, bởi vì tôi biết anh ta chỉ tùy tiện tìm một cái cớ, cô không biết sao?

- Tôi…

Hồng Nhan cất điện thoại vào túi, bình tĩnh nhìn Sở Ti Kỳ:

- Cô không ngốc, cô chỉ giả ngu, cô hy vọng có thêm vài người nữa theo đuổi cô, khiến cậu dương dương đắc ý, cho nên mới giả vờ không biết mục đích của Trịnh Khánh Long, giả vờ mình rất vô tội.

Sở Ti Kỳ cảm thấy cực kỳ tủi thân:

- Tôi không có, lúc ấy tôi không có suy nghĩ kỹ. Lúc còn học trung học, học bạ của tôi cũng từng xảy ra vấn đề, cô đổ oan cho tôi.

- Đừng giả nai ngây thơ nữa, thật sự rất đáng ghét.

Tư Tuệ Dĩnh nhìn không nổi nữa:

- Hồng Nhan, chúng ta là chị em trong ký túc xá, chỉ vì một tên cặn bã, cậu có cần phải như vậy không?

Cặn bã???

Giang Cần cau mày thật sâu, thầm nghĩ từ đầu tới cuối tôi chỉ có liều mạng kiếm tiền không hề tán tỉnh ai, rốt cuộc là cặn bã chỗ nào.

Hai đời, mẹ nó đây là lần đầu tôi nhận được danh hiệu vinh dự tra nam này.

Nhưng rõ ràng Tư Tuệ Dĩnh đã mở miệng thì không có ý định dừng lại, vì thế lập tức chĩa mũi nhọn vào Giang Cần.

- Cậu ngồi đây không nói một lời, là cảm thấy hai nữ nhân đánh nhau vì cậu sẽ rất vinh quang sao? Cậu thích cảm giác này, phải không?

- Bọn tôi vốn chung một cái ký túc xá, tỷ muội bốn người, chỉ vì sự tồn tại của cậu mà trở nên thù địch với nhau, cậu còn không biết xấu hổ mà ngồi ăn ở đây?

- Nếu cậu đã thích Ti Kỳ thì cứ an phận thích tiếp, cô ấy đã nói sẽ cho cậu cơ hội, sao cậu lại còn muốn trêu chọc Hồng Nhan, cảm thấy chân đạp hai thuyền rất sảng khoái sao?

Giang Cần ngẩng đầu nhìn cô một cái, thầm nghĩ mắc cái quái gì tôi phải giải thích với một người không quen biết.

Kết quả Tư Tuệ Dĩnh thấy hắn không nói lời nào, lập tức cảm thấy hắn chột dạ, vì thế ngữ khí càng thêm kịch liệt, lời nói càng thêm sắc bén.

- Sao cậu không nói gì?

- Cậu nói rất đúng, tôi mẹ nó không có gì để nói cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-76.html.]

Giang Cần mở một chai bia khác ra, lấy ra bốn ly khác và rót đầy:

- Chửi mệt rồi thì ăn một chút đi, uống xong ly này, mọi người trở về liền như cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.

Tư Tuệ Dĩnh lập tức phát ra một tiếng cười lạnh khinh miệt:

- Cậu nói quên là quên? Mối quan hệ trong ký túc xá của chúng tôi đã trở thành như thế này, chẳng lẽ cậu không nên chịu trách nhiệm sao?

- Bốn người quá nhiều, nhà nước không cho phép tôi chịu trách nhiệm ah.

Nhưng vào lúc này, đoạn giữa phố Nam bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai thê lương, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi chấn động, đồng loạt nhìn về phía thanh âm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ thấy giữa đường cái có một cậu bé mặc áo T-shirt màu trắng quỳ trên mặt đất, không ngừng gào thét, bên cạnh là hoa hồng rơi lả tả đầy đất, cành hoa đã bị gãy thất linh bát lạc, vô cùng thê thảm.

Mà ở ngay phía trước nam sinh quỳ xuống, là một cô gái nhuộm tóc dài màu đay đang kinh ngạc nhìn y, cánh tay còn ôm một nam sinh khác, trong đôi mắt chỉ toàn hoảng loạn.

- Đường Tiểu Yến, anh thích em suốt năm năm, suốt năm năm!

- Từ năm lớp 10 đến 11, anh luôn cho rằng anh sẽ có cơ hội làm cho em rung động, em cũng luôn cổ vũ anh, nói là có cảm giác thì sẽ ở bên anh, anh tin!

- Anh ôm hy vọng, ngồi xe buýt đường dài suốt đêm để tới đây, chỉ để gặp em đang khoác tay người khác đi dạo phố sao?

- Em không thích anh, anh cũng sẽ không trách em, nhưng tại sao tối hôm qua em lại nói em đã không thể chờ đợi để ở bên anh?

- Em làm vậy có xứng đáng với anh không? Có xứng đáng với năm năm thanh xuân của anh không?

- Đường Tiểu Yến, mẹ nó anh theo đuổi em năm năm, tất cả mọi người đều biết anh thích em, ngay cả mẹ anh cũng biết!

- Ah!!!

Trong tiếng gào thét đau đớn, cả con phố dài đều rơi vào trầm mặc vô tận.

Hình như là cô gái kia mắng một câu bệnh thần kinh, sau đó cầm túi đập vào mặt nam sinh, nam sinh kia trốn cũng không trốn, chỉ có vẻ mặt cười thảm.

Giang Cần ngẩn người nhìn cảnh này, thầm nghĩ mình ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, mẹ nó là ai đang soi gương cho mình vậy?

Còn Sở Ti Kỳ thì kinh ngạc nhìn chàng trai quỳ rạp xuống đất kia, không biết vì sao, n.g.ự.c đột nhiên căng thẳng.

- Năm năm cũng là một quãng thời gian dài, ngoại hình chàng trai cũng không tệ a, cũng không biết cô gái đó có hối hận không…

- Không đâu.

Tư Tuệ Dĩnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giang Cần, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng:

- Ai hỏi cậu? Cặn bã không có quyền lên tiếng!

Loading...