Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 75
Cập nhật lúc: 2024-11-23 21:54:34
Lượt xem: 1
Giang Cần đặt ly rượu rỗng xuống:
- Tim tôi hóa đá rồi.
- Tim hóa đá nghĩa là sao? - Hồng Nhan khó hiểu hỏi.
- Là không tin vào tình yêu, cảm thấy yêu đương là vô nghĩa, chỉ tin tưởng lợi ích, chỉ cố gắng kiếm tiền để cho mình và người thân sống hạnh phúc.
Ánh mắt Hồng Nhan không khỏi ảm đạm đi:
- Vậy… cậu từng gặp qua cô gái nào khiến cậu cảm thấy động lòng chưa? Ngoại trừ Sở Ti Kỳ.
Giang Cần nhếch khóe miệng:
- Một nam sinh, cả đời này chỉ sẽ mù quáng một lần, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.
- Nhưng cậu phải kết hôn, chẳng lẽ cậu muốn độc thân cả đời sao?
- Chuyện đó thì không, cho nên tôi đang cố gắng, hy vọng có tiểu phú bà bao nuôi tôi.
Hồng Nhan cảm thấy hắn đang nói đùa, nhưng lúc nghe được đáp án thì lại không khỏi có chút mất mát:
- Giang Cần, sao cậu lại nói với tôi những chuyện này?
Giang Cần rót đầy ly rượu cho mình:
- Tôi không muốn gây phiền phức cho người khác, cho nên tôi muốn giải thích rõ ràng những hiểu lầm kia, hi vọng cậu và Sở Ti Kỳ còn có thể ở chung với nhau, ở cùng một phòng và trải qua thời đại học một cách trọn vẹn, chứ không phải là trở mặt vì một người nào đó không đáng.
Hồng Nhan mím môi, biết người khác trong lời nói của hắn thật ra chính là mình, hắn không hy vọng mình bị quấy nhiễu, không hy vọng mình và bạn cùng phòng chiến tranh, hy vọng mình có được một thời đại học hòa hợp và ấm áp.
Xem này, người trước mặt đây cho dù đang phiền não muốn c.h.ế.t nhưng vẫn thông cảm cho người khác, Hồng Nhan nho nhỏ làm sao không thể rung động cho được.
Nhưng hắn không thích.
Nhưng không thích thì có sao, cô vẫn thích.
Hồng Nhan cảm thấy mình bỗng nhiên có được dũng khí khó hiểu, có thể để cho cô nói ra lời thích.
Nhưng mà đúng vào lúc này, bỗng nhiên phía sau cô vang lên tiếng bước chân, mấy bóng hình xinh đẹp theo tiếng ồn ào trên phố dài mà từ từ đi đến.
Một người là Sở Ti Kỳ đã đổi quần áo, váy dài biến thành váy ngắn, dép lê đổi thành giày da nhỏ, khuôn mặt vốn trong trẻo giờ lại thành trang nhã, trông cực kỳ tinh tế.
Một người khác là Vương Tuệ Như, vẻ mặt của cô cực kỳ rối rắm, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng, một tay túm Sở Ti Kỳ, tựa hồ sợ cô ấy lao tới.
Người cuối cùng thì Giang Cần chưa từng gặp qua, tên là Tư Tuệ Dĩnh, là bạn cùng phòng của Hồng Nhan, lúc này vẻ mặt lạnh lẽo, đằng đằng sát khí, nhìn chằm chằm Giang Cần.
- Hồng Nhan, người mà Giang Cần thích từ đầu là tôi, tại sao cô lại cứ tranh giành với tôi? - Sở Ti Kỳ mở miệng trước, ánh mắt oán hận.
Hồng Nhan chậm rãi ngẩng đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-75.html.]
- Cậu ấy không thích cô, cho dù thích, cô cũng không xứng với tình yêu của cậu ấy.
Đầu óc Vương Tuệ Như lập tức mơ hồ, cô không tin Hồng Nhan ôn nhu như thế lại có thể nói ra những lời như vậy:
- Hồng Nhan, cậu bình tĩnh một chút.
- Tôi nói không đúng sao? Sở Ti Kỳ, cô muốn làm gì? Để cho cậu ấy tiếp tục thích cô, và rồi cô lại từ chối cậu. Cô làm vậy là muốn đạt được cảm giác thỏa mãn sao?
Hô hấp của Sở Ti Kỳ chậm lại, sắc mặt trắng bệch:
- Cô nói bậy, tôi không hề.
Hồng Nhan nhìn về phía Vương Tuệ Như:
- Tuệ Như, có rất nhiều chuyện cậu biết rõ ràng hơn tôi, cậu cảm thấy trong chúng ta ai đang nói bậy đây?
Vương Tuệ Như mím môi trầm mặc hồi lâu:
- Tôi không biết, tôi không hiểu gì cả.
- Ngay cả cậu cũng không dám nói thật, chứng tỏ Sở Ti Kỳ thật sự đã hết thuốc chữa.
- Hồng Nhan, cô đừng có mà tráo đổi khái niệm, Giang Cần đã thích tôi từ năm lớp 10 rồi! - Sở Ti Kỳ nghiến răng nghiến lợi.
Đôi mắt Hồng Nhan bình tĩnh nhìn hắn:
- Rồi, đổi lấy được điều gì? Cô thích cậu ấy à?
- Tôi…
- Cô chỉ thích cảm giác được theo đuổi đúng không? Ích kỷ, phù phiếm, ngu ngốc.
Lời nói của Hồng Nhan sắc bén như d.a.o găm, lập tức khiến sắc mặt Sở Ti Kỳ trở nên trắng bệch.
Cô không hiểu, mình trở về thay quần áo xinh đẹp và gợi cảm nhất, còn trang điểm đẹp, hùng hổ mà đến, sao ngay cả mấy câu nói của đối phương cũng không chống đỡ nổi?
Cuối tuần ở phố Nam vốn có rất nhiều người tới ăn cơm, bàn trước bàn sau, bàn bên cạnh, lúc này đang có hơn mười người nhìn chằm chằm bàn của Giang Cần, thầm nghĩ nhiều mỹ nữ như vậy mà lại đều vây quanh một người đàn ông, là thế quái nào a? Anh bạn này rõ ràng là bình thường không có gì lạ mà!
- Hồng Nhan, rõ ràng cô mới gặp Giang Cần hai lần, cô căn bản không hiểu Giang Cần.
Môi Hồng Nhan khẽ nhếch:
Vân Mộng Hạ Vũ
- Điều đó có quan trọng không? Sau này tôi có rất nhiều thời gian để hiểu, dù sao tôi sẽ không dành thời gian để nói chuyện phiếm với học trưởng.
Ngay lập tức, Sở Ti Kỳ mở to hai mắt:
- Sao cô lại đổi trắng thay đen như vậy, là hồ sơ học bạ của tôi có vấn đề, làm sao tôi có thể không đi cho được?
- Vậy sao?
Hồng Nhan đưa tay mở túi da của mình ra, lấy ra một chiếc điện thoại Bubugao, mở một tin nhắn ra.
【Học muội, học bạ của em có vấn đề, có thời gian ra ngoài nói chuyện một chút không?】